Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 325

Giáo sư Hứa cau mày, dường như không đồng tình với cách làm của lão Yên, nhưng ông ấy lại không nghĩ ra lý do gì để ngăn cản, đành phải tùy theo lão Yên.
Sau một lúc lâu thì mới chậm rãi nói: “Vậy mọi người cẩn thận chút, chủ nhân của ngôi mộ đã lãng phí rất nhiều thời gian và công sức để thiết kế ra mê cung này, chắc chắn sẽ không đơn giản được!
Chỉ là lão Yên nói cũng không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể thử cách này trước.
Nói là làm, tôi lấy từ trong túi ra một con dao găm và một chiếc búa nhỏ, sau đó cắm thẳng vào khe nứt ở trên tường rồi nệm một búa xuống.
Răng rắc răng rắc...
Có một âm thanh giống như bánh răng đang lăn, vẻ mặt của tôi đột nhiên thay đổi: "Mau ngồi xổm xuống!"
Nói xong, tôi đã tự mình ôm đầu ngồi xổm xuống, sau đó tôi cảm thấy có một trận gió mát thổi qua da đầu của mình, nếu tôi chậm thêm một giây nữa thôi thì đoán chừng cái thứ đồ chơi này đã xuyên qua người tôi rồi.
“Thứ gì vậy?” Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì nữa, tôi mới thận trọng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một chiếc cọc gỗ to bằng cánh tay của một đứa trẻ nhô ra từ một bức tường và đâm thẳng vào một bức tường khác, rõ ràng có thể nhìn ra chiếc đầu nhọn bị cắm vào kia đã được gọt giũa vô cùng sắc bén!
Mà lối đi mà chúng tôi đang đi này, cứ nửa mét lại có những cọc gỗ như thế này, còn chúng tôi thì bị mắc kẹt ở chính giữa, rõ ràng là đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Suýt chút nữa tôi đã biến thành thịt người xiên rồi!" Nha Tử vỗ ngực, kinh ngạc nói.
Sắc mặt của Giáo sư Hứa trầm xuống nói quả nhiên mê cung này không đơn giản, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, mỗi bước đi của chúng tôi đều phải cẩn thận.
Ông ấy vừa dứt lời thì tôi lại càng cảm thấy đau đầu hơn, vốn mê cung đã rất khó đi rồi, huống chi còn là một mê cung đầy rẫy nguy hiểm?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, ngồi xổm giữa đống cọc gỗ với vẻ mặt buồn bực.
Lão Yên nhìn về phía tôi rồi hỏi tôi có ý kiến gì không?
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của ông ấy lại liên tưởng đến lời Nha Tử đã nói, tim tôi không khỏi nhảy loạn lên, chẳng lẽ ông ấy thực sự có ý định bồi dưỡng tôi?
"Trường An, cậu có ý tưởng gì thì cứ nói đi.” Giáo sư Hứa cũng lên tiếng, chỉ là vẻ mặt của ông ấy phần lớn là khích lệ, khiến tôi không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tôi nghĩ rằng bọn họ chỉ là đang cho người mới cơ hội trau dồi kỹ năng mà thôi.
Tôi nhìn vào ánh mắt của bọn họ, chợt cảm thấy mình có trách nhiệm nặng nề, cho nên sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đã nghĩ ra một cách nhưng cũng không phải là cách tốt: "Thử la bàn xem!"
Sau khi từ hố chôn đi vào, chúng tôi vẫn luôn đi theo hướng vết nứt, cũng chính là hướng Tây Nam, cho dù nó là mê cung gì, chỉ cần trên đường gặp phải ngã ba thì cứ đi theo hướng la bàn đã chỉ định là được.
Nha Tử nói: "Vậy lỡ như chủ nhân của ngôi mộ cố tình dụ dỗ chúng ta thì sao? Dù sao thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc đã phát minh ra la bàn, nếu mộ nước Tăng này đã dùng đến mê cung thì chưa chắc bọn họ chưa từng nghĩ đến phương diện này, chỉ sợ là việc sử dụng la bàn cũng có khả năng rơi vào bẫy của bọn họ.”
“Vậy cứ xem thử chủ nhân của ngôi mộ này muốn dẫn dụ chúng ta tới nơi nào đi.” Tôi xoa tay: “Nếu cứ ở trong mê cung thì chúng ta sẽ chỉ biết bó tay không có cách, nhưng chỉ cần có đích đến, chúng ta sẽ luôn có cách đối phó."
Tôi vừa nói xong, lão Yên lập tức mỉm cười: "Cũng coi như là một cách, được rồi, vậy sẽ dựa theo cách cậu nói thử xem!"
Nghe lão Yên nói xong, trong lòng tôi rất tò mò, ý của ông ấy là kỳ thật ông ấy còn có biện pháp khác?
Sau khi lão Yên nghe tôi dò hỏi thì chỉ cười không đáp, chỉ lấy la bàn trong túi ra rồi ném cho tôi: “Trường An, cậu nghĩ gì thì làm đó đi!”
Nếu lúc này tôi vẫn không hiểu ý của ông ấy thì tôi đúng là một tên đầu gỗ ngu ngốc, tạm thời không đề cập đến việc ông ấy có thực sự muốn bồi dưỡng tôi thành lĩnh đội sau này của 701 hay không, nhưng ông ấy chắc chắn là có ý định bồi dưỡng tôi.
Cho nên tôi cũng không nói nhiều nữa, cầm lấy la bàn xác định phương hướng một chút rồi nói: "Tuyến đường của chúng ta quả nhiên đã bị lệch, cho nên lúc này chúng ta phải bò qua, đợi cho đến khi xác định được phương hướng ở góc rẽ tiếp theo rồi mới đổi hướng."
Vốn tôi muốn đi ngược lại, nhưng việc đi ngược lại ở trong mê cung kỳ thật là một hành vi cực kỳ không lý trí, sau khi lùi lại thì rất có thể bạn sẽ không còn ở vị trí như lúc đầu nữa, đến lúc đó sẽ xuất hiện một tình huống phức tạp hơn.
Vì vậy, cho dù lúc này có rất nhiều nguy hiểm thì tôi chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Những người khác thấy lão Yên tạm thời giao quyền quyết định cho tôi thì cũng không ai có ý kiến gì, mọi người lần lượt bò trên mặt đất, bò xuyên qua những cọc gỗ có gai nhọn, sau khi đứng lên lần nữa thì đều không nhanh không chậm đi theo phía sau tôi.
Đi được chừng hai ba phút thì lại xuất hiện một góc rẽ, tôi nhìn vào la bàn ở trong tay thì thấy hướng Tây Nam rõ ràng là ở phía bên trái.
"Xem ra mê cung này là một hình tròn!” Tôi ra hiệu: "Lúc chúng ta mới tiến vào vẫn luôn đi về hướng Tây Nam, nhưng hiện tại sau khi rẽ phải bảy tám lần thì hướng Tây Nam lại chạy sang bên trái. Nếu nói nó không phải là hình tròn thì chính là gặp quỷ.”
Nha Tử cười hì hì: "Cậu muốn nói thì cứ nói đi, đừng suốt ngày kêu quỷ quỷ nữa, nghe rợn cả người.”
Tôi vừa định phản bác lại anh ta, nói là một người có thể diệt cả Phi Thi như anh ta mà còn sợ quỷ à? Chợt nhớ tới dáng vẻ lo lắng của lão Yên và giáo sư Hứa, tôi lập tức nuốt lời này vào bụng, sau đó cười ha ha nói: “Anh không thể sợ quỷ, bởi vì càng sợ thì con quỷ này càng thích tìm tới anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận