Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 432

Rầm!
Ông ta vừa dứt lời thì đã ăn trọn một cú đấm vào mặt, chỉ thấy tôi lắc lắc tay của mình rồi cười lạnh một tiếng nói: "Tôn trọng nhau chút đi!"
“Lão Yên, tên nhóc này là người trong đơn vị của ông à? Lại dám ra tay với tôi." Sắc mặt của Lưu Hàn Thu trầm xuống, rõ ràng ông ta cũng không ngờ lúc này lại có người dám đánh mình.
Lão Yên ồ một tiếng: "Không phải ông đã nói cậu ta là lính mới sao? Nói chung lính mới rất khó quản, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất nhức đầu."
Sắc mặt của Lưu Hàn Thu tối sầm lại, sau đó ông ta đột nhiên nhếch khóe miệng, nghiêng người về phía lão Yên nói một câu.
Chỉ thấy sắc mặt của lão Yên thay đổi mấy lần, cuối cùng là im lặng, phải mất một lúc lâu thì mới thấy ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên họ Lưu kia, ông đừng có mà đi quá xa."
"Lão Yên, hiện tại người đi quá xa chính là ông. "Lưu Hàn Thu nhìn về phía tôi với ánh mắt u ám: "Đuổi tên nhóc này ra khỏi 701 thì tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào?"
"Vọng tưởng!" Lão Yên trả lời rất dứt khoát: "Ông đây ghét nhất những người dám đe dọa ông, mà ông tốt nhất nên cẩn thận chút, nếu không phải cấp trên vẫn luôn yêu cầu anh em trong đơn vị phải biết đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau thì ông đây đã giết sạch đám người các ông từ lâu rồi, cút nhanh lên, đừng có đứng đây làm bẩn con mắt của ông đây."
Lưu Hàn Thu móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay: "Vậy thì cứ chờ đi, hy vọng ông sẽ không hối hận."
Nói xong, ông ta lau vết máu ứ đọng ở trên khóe miệng rồi dùng ánh mắt âm lãnh nhìn tôi chằm chằm như rắn độc: "Ranh con, tôi sẽ nhớ kỹ cậu, cậu nhất định phải sống thật tốt ở 701, đừng có chết sớm đấy.”
"Yên tâm, tuổi thọ của tôi tuyệt đối dài hơn ông.” Tôi cũng cười lạnh một tiếng như thế.
Dù sao ở trong mắt của người khác, tôi chỉ là một nhóc con mới mười mấy tuổi và không hề hiểu chuyện chút nào, cho nên việc hung hăng một chút cũng là điều bình thường.
Nếu lão Yên đã không tiện làm việc, không tiện nói chuyện thì cứ để tôi nói và làm là được rồi.
Lưu Hàn Thu nhìn tôi đầy ẩn ý rồi không nói lời nào liền rời đi, khiến trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tuy những chuyện đã xảy ra với đội trưởng Bạch khiến tôi cảm thấy chướng mắt 303, nhưng người có thể bức đội trưởng Bạch đến trình độ này chắc chắn không phải là người hiền lành gì, nhưng ông ta lại năm lần bảy lượt bị tôi làm cho tức đến mức bộc lộ cảm xúc ra ngoài, thậm chí còn bị tôi đấm một quyền mà ông ta cũng không có đáp trả lại, cho nên chuyện này thực sự có chút kỳ lạ.
Sau khi ông ta rời đi, lão Yên vỗ nhẹ vào bờ vai của tôi: "Làm rất tốt, loại người này nên đánh.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy ông ta đang cất giấu thủ đoạn nào đó, cho nên lão Yên, ông nhất định phải cảm thận một chút.” Tôi lo lắng nói.
Tuy nhiên, lão Yên lại không để vào mắt. “Yên tâm đi, cho dù có thế nào thì ông ta cũng phải chờ đến khi đại hội nghe thử kết thúc thì mới gây sự, nếu dám gây rắc rối vào lúc này, trừ phi ông ta không muốn làm chủ nhiệm của 303 nữa.”
“Ông nói cũng đúng.” Tôi nhún vai, cảm thấy an tâm một chút.
"Mấy người có thù oán gì với Lưu Hàn Thu à?" Ninh Viễn cau mày: "Mấy người không phải là anh em cùng đơn vị, một người phụ trách tiền tuyến, một người phụ trách hậu phương sao?"
Lão Yên lộ ra vẻ kỳ quái mà hỏi Ninh Viễn sao lại biết rõ ràng như vậy, ở bên ngoài cả hai đơn vị của chúng tôi đều rất thần bí, cho nên theo lý mà nói thì anh ta hẳn là không biết được mới đúng.
"À, là giáo sư Cố nói cho tôi biết." Ninh Viễn thản nhiên giải thích, mà lão Yên cũng không để ý, chỉ cười ha ha nói: “Ân oán cá nhân, ân oán cá nhân thôi.”
Ninh Viễn nói cũng không sai, trong mắt của người ngoài, hai đơn vị của chúng tôi chính là anh em cùng bộ phận, cho dù có muốn gây rắc rối thì cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ, nếu đem ra ngoài bàn luận thì cũng không tốt, nếu không sẽ trở thành trò cười mất.
Vì vậy sau khi thấy lão Yên nói qua loa như vậy thì tôi cũng không nói gì nữa.
Xảy ra chuyện như thế đã thu hút rất nhiều người nhìn về phía chúng tôi, có người tiến tới chào hỏi lão Yên, nhưng phần lớn chỉ tò mò quan sát.
Sau đó tôi mới hiểu được là ở trong mắt của một số người, lão Yên là phó cục trưởng của Cục Di Tích Văn Hóa, bởi vậy mà từng người trong số họ đều tỏ ra tôn trọng lão Yên.
"Ha ha, ông đây là muốn cáo mượn oai hùm sao?” Tôi cười hỏi.
Nhưng lão Yên lại lộ vẻ kỳ quái nói: “Cáo mượn oai hùm gì chứ, tôi chính là phó cục trưởng Cục Di Tích Văn Hóa mà.”
“Cái gì?” Tôi cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Lão Yên thấp giọng giải thích, nói là ông ấy khác với chúng tôi, không phải chỉ đi xuống mộ là được, mà nhiều khi ông ấy còn phải phối hợp nhịp nhàng với các phòng ban, dù sao cũng phải có một thân phận.
Tất nhiên, hầu hết các đơn vị quan trọng đều biết đến thân phận thực sự của ông ấy.
Tôi ồ một tiếng, nhưng ngay khi thấy ông ấy đang khéo léo chào hỏi với mọi người, thỉnh thoảng còn giới thiệu tôi với những người khác, khiến tôi cảm thấy bộ dạng này của ông ấy hoàn toàn khác với lúc ở trong mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận