Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 697

Tôi cau mày không trả lời, ông ta liền nói tiếp: “Nếu hai người có quan hệ, vậy cậu không nên tới đây mua mấy thứ này mới đúng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tôi vốn định lừa gạt ông ta, nhưng vừa nghe lời này thì dường như trong chuyện này còn có ẩn tình, tôi không thể không chú ý, chỉ là tôi không tùy tiện hỏi ra bởi vì sợ trúng bẫy của ông ta.
“Lòng nghi ngờ của cậu cũng thật nặng. Được rồi cậu lấy đồ đi đi, cẩn thận một tên họ Lưu khác đấy, hai ngày trước tôi đã nhìn thấy người đó.” Chủ tiệm phất tay.
Động tác của tôi đột nhiên cứng đờ, một người họ Lưu khác, chẳng lẽ là Lưu Hàn Thu?
Sao ông ta cũng tới Bắc Hải?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu, trong lúc nhất thời tôi không thể suy nghĩ rõ ràng, tuy nhiên trên mặt tôi cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ giống như trước đưa cho ông ta một trăm đồng coi như là giá tiền của vàng, sau khi cám ơn ông ta xong liền muốn đi ra ngoài.
“Chàng trai, không phải cậu muốn tiền Ngũ Đế sao?”
Tôi một chân bước ra khỏi cửa hàng, chân kia còn chưa kịp thu lại thì giọng nói của chủ tiệm đã vang lên ở phía sau.
Tôi quay đầu nhìn về phía ông ta, nói không phải ông không có à?
"Tôi không có, nhưng mà tôi biết nơi nào có, chỉ là tôi khuyên cậu tốt nhất không nên đi."” Chủ tiệm uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
Trong lòng tôi thầm mắng một tiếng, người này không phải là cố ý đấy chứ?
Nếu không muốn tôi đi, con mẹ nó ông còn kêu tôi lại làm gì.
Nhưng mà vẻ mặt tôi vẫn rất chân thành xin ông ta chỉ cho, ông ta bưng đủ cái giá, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nói rằng buổi tối hôm nay sẽ có một buổi đấu giá và tất cả đều là những món đồ không rõ nguồn gốc, theo nguồn tin của ông ta thì bên trong có thể có tiền Ngũ Đế.
"Tuy nhiên, nơi tổ chức buổi đấu giá này chính là nhà họ Lâm ở Bắc Hải, từ trước đến nay có đồ tốt gì bọn họ đều tự giữ lại, cho dù cậu có đi cũng vô ích thôi.”
Tôi vô cùng cảm kích và nói lời cảm ơn ông ta, sau khi hỏi địa chỉ của buổi đấu giá thì đi ra khỏi phố đồ cổ, tìm một khách sạn nhỏ nghỉ ngơi.
Nghe ông ta nói thì nhà họ Lâm sợ là không dễ chọc.
Tôi rút một cái túi vải bọc dầu xác và vàng lại, nhét vào giữa ba lô, lại cầm súng đặt bên người, lúc này mới an tâm ngủ.
Lời nói của chủ tiệm làm cho tâm tình thoải mái của tôi biến mất, tôi đột nhiên ý thức được cho dù ở Bắc Hải xa xôi tôi cũng không chắc có thể an toàn, không chỉ có ông ta dường như biết thân phận của tôi, hơn nữa Lưu Hàn Thu còn như hổ rình mồi.
Không đúng!
Tôi đột nhiên ngồi dậy, tên chủ tiệm kia có thể biết sự tồn tại của Lưu Hàn Thu, như vậy thân phận của ông ta chắc chắn cũng không đơn giản, vừa rồi sao tôi lại bỏ qua được nhỉ?
Nghĩ đến đây tôi lập tức bò dậy khỏi giường, vội vã đến phố đồ cổ thì thấy cửa hàng kia đã đóng cửa. Tôi hỏi chủ cửa hàng bên cạnh, người nọ cũng không rõ lắm, nói cửa hàng này ba ngày thì có hai ngày đóng cửa, bọn họ nhìn đã thành quen.
Tôi trầm tư trở lại khách sạn nhỏ, chỉ nghỉ ngơi hơn một giờ liền ra ngoài.
Mục đích lần này đương nhiên là cuộc đấu giá mà chủ tiệm nói.
Tôi cố ý lấy một viên thuốc giải ngậm ở dưới lưỡi, chỉ sợ lúc phát tác không kịp ứng phó.
Buổi đấu giá được tổ chức tại một khách sạn ở trung tâm thành phố, cũng may trên người tôi còn có một chút tiền lão Yên đưa, nếu không đến cửa tôi cũng không vào được.
Người giữ cửa cũng không trông mặt mà bắt hình dong, sau khi xác định tôi ít nhiều gì cũng có khả năng tiêu tiền thì liền cho qua, mặt khác còn có người dẫn tôi đi vào.
Đã có không ít người đến nhưng đều là những người ngồi ở sảnh thường để giải trí giống như tôi, ở mấy ghế lô trên lầu hai mới chính là người mua có tiền có quyền.
Lại có thêm vài người sau tôi lục đục đi vào, sau đó cửa đại sảnh đã bị đóng lại, hẳn là đã đến giờ!
Tôi vừa nhìn đã biết đây là thủ đoạn của hội đấu giá, sẽ không mời ai, trong thời gian nhất định có thể đi vào hay không liền xem bản lĩnh.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, tám giờ kém năm phút, hẳn là sắp bắt đầu rồi.
Tôi thầm đếm thời gian trong đầu, vừa đến giờ liền nghe được một tiếng sột soạt, sau đó một người phụ nữ quyến rũ khoảng chừng ba mươi tuổi đứng ở trên đài, chào hỏi đơn giản vài câu liền bắt đầu buổi bán đấu giá.
Tôi chỉ biết đến mấy cuộc đấu giá qua sách vở, cho nên có chút tò mò, cũng rất có hứng thú đối với người phụ nữ đang nói chuyện cùng với mấy món đồ mà cô ta giới thiệu.
Nhưng mà nghe xong lòng tôi liền trầm xuống, bởi vì sau khi nghe cô ta giới thiệu, tiền Ngũ Đế sẽ xuất hiện ở phần cuối cho nên khả năng tôi có thể lấy được là quá nhỏ.
Tôi âm thầm cân nhắc, nếu không lấy được thì nên làm gì bây giờ? Trong lúc lòng tôi đang lo âu đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào người tôi.
Tôi không dám lộn xộn, chỉ yên lặng đảo mắt nhìn trái nhìn phải, lại không phát hiện ra điều gì kì lạ.
Chắc là tại tôi nghĩ nhiều rồi... Dù sao nơi này cũng không ai biết tôi mới phải.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay khoác lên vai khiến tôi hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì có một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận