Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 264: Chuông Quỷ Của Tăng Hầu Ất

“Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, để xem cậu ấy rốt cuộc trúng loại độc gì đã.” Côn Bố bình tĩnh nói.
Sau khi anh ta dứt lời, mọi người đều giữ im lặng, ít giây sau, họ bắt đầu thảo luận.
“Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì chẳng thấy gì cả.” Giọng điệu của cô Thu chẳng mấy khả quan.
Lão Yên ừ một tiếng: “Xem ra chỉ có thể xét nghiệm máu thôi.”
Nằm trên giường nghe họ nói chuyện, tôi càng thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng vì trước đó tôi đã từng thể hiện bản thân hoảng sợ rồi nên cũng chẳng mất bình tĩnh nữa, tôi chỉ bực bội hỏi họ xem có phải đã không còn cứu nổi nữa?
“Cậu đừng lo, mấy người chúng tôi cũng chưa dám chắc chắn bất cứ điều gì, tôi sẽ hỏi các chuyên gia có liên quan đã.” Lão Yên nói xong còn vươn tay vỗ vai tôi.
Nhưng tôi vẫn không lạc quan nổi, mấy người ở đây đều là những người học rộng biết nhiều, vậy mà họ còn chẳng nhìn ra vấn đề gì, đây mới chính là vấn đề lớn nhất!
Bọn họ thay phiên nhau an ủi tôi, sau khi để lại Nha Tử chăm sóc cho tôi, mọi người đều đi ra ngoài, họ bảo là muốn nghĩ ra giải pháp khác.
“Nha Tử, anh nói cho tôi biết đi, hiện tại lưng tôi như thế nào rồi?”
Chờ lão Yên và những người khác rời đi hẳn, lúc này tôi mới hỏi Nha Tử.
Giọng điệu vừa rồi của cô Thu khi nhìn lưng tôi quả thực rất lạ, tuy rằng cô ấy đã cố gắng che giấu, lão Yên cũng giả bộ để lừa gạt tôi, nhưng tôi vẫn nghe ra được, hơn nữa bọn họ còn chẳng bảo Côn Bố kiểm tra lưng cho tôi.
Từ xưa đến nay, cổ và độc đều thuộc cùng một họ, lão Yên nói muốn đi tìm chuyên gia, nhưng ông ấy lại quên mất Côn Bố cũng chính là chuyên gia, ông ấy còn chưa hỏi Côn Bố lấy một câu, rõ ràng lão Yên đã biết thứ độc tôi trúng nghiêm trọng đến nỗi Côn Bố cũng không giải được, ít nhất thì một mình anh ta không thể làm được.
“Trên lưng cậu chẳng có gì cả.” Nha Tử nói một cách khoa trương.
Tôi cười khổ một tiếng: “Anh đừng lừa tôi nữa, nếu trên lưng tôi không có gì, vì sao vừa rồi lão Yên và những người khác lại bày ra dáng vẻ kia?”
Sau đó, tôi giải thích những gì mình phát hiện ra, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng thở dài của Nha Tử: “Tôi biết là không giấu được cậu mà, đám lão yên cũng sợ, thế mà lại nghĩ giấu được cậu đấy.”
Tiếp đó, anh ta bảo tôi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì phía sau lưng tôi quả thực rất đáng sợ.
“Anh cứ nói đi, dù sao tôi cũng đâu nhìn thấy gì.” Tôi tự giễu cợt một câu.
“Vậy tôi nói nhé.” Giọng nói của Nha Tử vẫn còn có chút do dự, tôi bị anh ta làm cho khó chịu, không kiên nhẫn nổi mà thúc giục anh ta mau nói đi.
“Trên lưng cậu còn có người khác!” Nha Tử nói với giọng nghiêm túc.
Tôi đột nhiên bật nhổm phần thân trên lên: “Anh nói cái gì?”
Câu trả lời của anh ta khiến người nổi cả da gà!
Tôi chỉ bị Tàm Tùng cào một cái, trên lưng cùng lắm cũng chỉ có vài vết xước thôi, sao lại có thể có người được?
- Giải thích, Tàm Tùng là vị thần tằm trong thần thoại, truyền thuyết xa xưa. Hết giải thích.
“Nha Tử, anh đừng làm tôi sợ. Rốt cuộc ý anh là sao? Đang êm đẹp sao trên lưng lại có người được?" Dù tôi có bình tĩnh đến đâu thì khi nghe thấy lời này cũng không khỏi sợ hãi, đặc biệt là sau khi tôi hỏi Nha Tử còn không phản ứng lại, khiến tôi càng thêm nôn nóng, gần như sắp ngã khụy xuống.
Nha Tử đỡ lấy ​​tôi, bảo tôi đừng nôn nóng: “Xem đầu óc tôi này, vừa nãy nói vội quá. Đó chỉ là bóng người thôi. Có lẽ là do chúng ta quá nhạy cảm, chỉ là giống nhau mà thôi.”
Tôi không tin lý do thoái thác của cậu ta, dù sao thì đám người lão Yên đều là những tay già đời, không có khả năng hoảng sợ chỉ vì chúng trông giống nhau được.
"Trường An, cậu nghe tôi nói này. Dù có chuyện gì xảy ra thì lão Yên và những người khác cũng sẽ tìm ra cách. Cậu nhất định phải bình tĩnh lại." Nha Tử khuyên nhủ tôi, nhưng giọng điệu của cậu ta luôn khiến tôi cảm thấy giống như đang nói với một bệnh nhân sắp chết nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Nhưng khi cậu ta nói vậy, tôi thế mà bình tĩnh lại thật, chỉ là nhất thời không muốn nói chuyện.
“Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, mắt không nhìn thấy được cũng đâu có sao. Cậu xem, chẳng phải tôi cũng là có mắt như mù à." Nha Tử cười ha hả: “Không chừng chúng ta còn có thể dựa vào một đôi mắt này mà nổi tiếng trong 701 đấy nhá."
“Bộ dáng này của anh vẫn muốn nổi tiếng ở 701 à? Không làm thầy của anh tức chết là tốt lắm rồi." Tôi lập tức đáp lại.
Nha Tử cười ha hả, một câu lại một câu chọc cười tôi, khiến lực chú ý của tôi hoàn toàn bị dời đi, tuy vẫn còn lo lắng, nhưng cuối cùng tôi cũng đã bình tĩnh lại.
Tôi nghĩ đây cũng là lý do tại sao đám người lão Yên lại yêu cầu Nha Tử ở lại với tôi, ngay cả trong những lúc như thế này, chỉ có người có tính cách hoạt bát như cậu ta mới có thể khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười thôi.
Không biết là do lời nói của Nha Tử làm tôi thấy nhẹ nhõm hay là do quá mệt mỏi, nói chuyện với cậu ta một lúc thì tôi đã ngủ thiếp đi.
“Muốn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi." Nha Tử khẽ nói, sau đó tôi cảm thấy cậu ta ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng nói vài chuyện không quan trọng lắm. Nương theo giọng nói của cậu ta, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi nghe thấy giọng nói của lão Yên, nhưng giọng ông ấy lại vô cùng thấp, tôi không thể nghe rõ ông ấy đang nói cái gì.
“Lão Yên?" Tôi gọi một tiếng, giọng nói ông ấy chợt dừng lại, sau đó hoảng hốt hỏi tôi tỉnh dậy lúc nào?
Tôi nói mình vừa mới tỉnh dậy, ông ấy tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên giả vờ thoải mái mà nói: “Chúng tôi đã hỏi ý kiến ​​các chuyên gia rồi, trong lúc cậu ngủ họ đã đến lấy máu. Đợi có kết quả tôi sẽ nói cho cậu nghe."
Bạn cần đăng nhập để bình luận