Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 214: Dùng Thuốc Nổ

“Khả năng này rất cao.” Lão Yên liếc nhìn bốn phía: “Vậy việc chúng ta phải làm bây giờ chính là làm sao giải quyết xong con rắn khổng lồ này!”
Tôi nhảy xuống, cẩn thận quan sát cái cây lớn và con rắn khổng lồ trên cây bằng kính viễn vọng, chỉ thấy cả rắn cả cây như hoà thành một thể, cái đầu hình tam giác to lớn của con rắn ẩn trong tán cây rậm rạp, không khó để tưởng tượng, nó chỉ cần há miệng ra là có thể nuốt trọn một người có thể trạng như tôi chỉ trong một lần.
“Phiền phức rồi đây.” Tôi cân nhắc nửa ngày cũng không biết nên làm sao, lập tức cảm thấy hơi đau đầu.
Đúng lúc này, cô Thu đột nhiên gọi tôi một tiếng, tôi quay đầu nhìn về phía cô ấy, thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình rất lạ, như là đang có âm mưu gì đó.
Tôi bị cô ấy nhìn mà dựng hết cả lông tơ, cẩn thận hỏi: “Chị, chị Thu, có chuyện gì chị cứ nói thẳng, chị làm thế khiến em sợ đó.”
“Trường An…” Cô Thu lại gọi tôi: “Tôi có cách để thành công loại bỏ được con rắn khổng lồ kia!”
“Đây là chuyện tốt, Tiểu Thu, cô nhanh nói ra đi, cô muốn Trường An làm gì, thằng nhóc này nhất định sẽ không từ chối.” Lão Yên vừa nghe thấy có cách, hai mắt đã phát sáng, còn chưa để tôi kịp định thần lại thì ông ấy đã đồng ý thay tôi luôn rồi.
Nhìn cách cô Thu quan sát mình, tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhưng vẫn phải căng da đầu hỏi cô ấy có cách gì?
Cô Thu không nói lời nào, lôi mấy thứ từ trong balo ra, trong đó có rất nhiều thứ tôi không biết, xong tôi vẫn có thể nhận ra phốt pho trắng.
Sau đó tôi thấy cô ấy lật tay đi lật tay lại, chỉ trong chốc lát, cô ấy đã ghép nó lại thành một vật hình vuông, có hai dải băng nhựa buộc ở hai bên, hai dải băng này có thể dính lại với nhau.
“Cái này, cái này không phải là thuốc nổ đó chứ?” Tôi nuốt nước miếng, không dám tin tưởng mà hỏi lại.
Cô Thu cầm vật hình vuông này lên, liếc nhìn tôi một cái, rồi nở nụ cười tà ác: “Trường An à… Chị nói cho cậu biết, cậu đừng có xem thường thứ này, cái này gọi là thuốc nổ dẻo C4, lực nổ của nó rất mạnh, nhất định con rắn khổng lồ kia sẽ xong đời.”
Tôi không đáp lời, bởi tôi biết cô ấy vẫn còn lời muốn nói, quả nhiên, cô ấy đã vỗ mạnh lên vai tôi: “Việc cậu phải làm là phải nghĩ cách buộc thứ này vào thân của con rắn khổng lồ kia, nhớ kỹ, cách đoạn bảy tấc càng gần càng tốt, như vậy khả năng nó bị nổ chết cũng cao hơn.”
“Chị Thu, chị đang nói đùa có phải không?” Tôi nhìn chất nổ trước mặt, rồi lại nhìn con rắn khổng lồ đang quấn quanh thân cây ở phía xa, chỉ cảm thấy lông tóc trên người dựng ngược cả lên rồi.
Cô ấy cười cười, chỉ vào bản thân và những người khác: “Trong mấy người chúng ta, chỉ có cậu là có thể chất tốt nhất, nếu cậu đi thì xác suất thành công cũng cao nhất.
Nhớ kỹ, cậu chỉ có thể buộc thứ này lên mình rắn, sau đó tôi sẽ kích hoạt kíp nổ, nếu không hiệu quả sẽ không được cao.”
“Nhưng…” Tôi còn muốn nói thêm nữa, nhưng sau khi nhìn mọi người, tôi biết những lời vừa rồi của cô Thu không sai, xét về thể trạng và tốc độ phản ứng, trong số mấy người này chỉ có tôi là tốt nhất.
Cô Thu nhét thuốc nổ vào trong tay tôi, rồi đẩy đẩy lưng tôi. Tôi quay lại nhìn cô ấy, liền thấy cô ấy vẫy vẫy tay với mình, dùng khẩu hình nói với tôi một câu: Chúc cậu may mắn.
Tôi cầm túi thuốc nổ, hỏi cô ấy thứ này có thể đột nhiên tự phát nổ hay không?
Bởi vừa rồi, khi nhìn quá trình chế tạo ra thứ này, toàn bộ quá trình không mất quá mười giây, như vậy gói thuốc nổ này có tính ổn định đến mức nào chứ?
Cô Thu lại tặng tôi vẻ mặt: cậu tự cầu may đi. Tôi cầm thứ này trên tay mà như cầm khoai lang nóng, ném thì không ném được, cầm lại bị phỏng tay, trong lúc nhất thời tôi đứng yên tại chỗ, không dám cử động.
Rất nhiều suy nghĩ chạy vụt qua đầu tôi, cuối cùng chỉ còn lại một giọng nói: Đi nổ tung xác con rắn khổng lồ kia!
Tôi quay đầu lại nhìn lão Yên và những người khác, chỉ thấy họ đang nhìn mình với vẻ mong đợi, nhưng không hề thúc giục, tôi hiểu họ đang nghĩ gì.
“Tôi đi đây.” Tôi hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười.
Lão Yên ra hiệu bảo tôi phải cẩn thận, những người khác cũng nhìn tôi với vẻ đầy lo lắng, tôi giả vờ bình tĩnh mà gặt đầu với mọi người, rồi quay đầu đi, kiên cường bước những bước đầu tiên!
Nơi chúng tôi đang ẩn nấp cách chỗ của con rắn khổng lồ kia chưa tới mười mét, dù tôi có đi chậm đến mức nào, vẫn chậm rãi tiếp cận nó, khi chỉ cách nó hai mét, tôi đã có thể nhìn thấy rõ ràng những đường hoa văn màu nâu nhạt trên thân rắn.
Khoảng cách gần như vậy, nếu lúc này con rắn kia mà tỉnh lại, đến cả cơ hội bỏ chạy tôi cũng không có, bước chân như bị đóng đinh tại chỗ, thật lâu sau cũng không dám bước tiếp.
“Hô.” Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lại cất bước.
Xào xạc…
Còn chưa kịp đặt chân xuống, lá cây đã đột nhiên rung động xào xạc, nhưng tôi lại không cảm nhận được cơn gió nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy con rắn khổng lồ trên thân cây đang chậm rãi vặn mình!
Ngay tức khắc, hô hấp của tôi dừng lại, tôi đứng im tại chỗ y như cây cọc gỗ, thuốc nổ trong tay suýt chút nữa đã rơi ra vì sợ hãi!
Lá cây rung xào xạc, tôi cứ duy trì tư thế giơ một chân lên như vậy, mắt mở to, sẵn sàng ném túi thuốc nổ đi bất cứ lúc nào.
Tuy rằng cô Thu nói khi ném đi thì hiệu quả của thuốc nổ sẽ không còn cao nữa, nhưng lúc này giữ mạng lại vẫn quan trọng hơn!
Nhưng vừa lúc tôi chuẩn bị ném túi thuốc nổ ra ngoài thì tiếng xào xạc lại dừng lại, con rắn khổng lồ kia hơi thay đổi tư thế rồi lại tiếp tục ngủ, nhưng cũng vì lần thay đổi tư thế này mà thân mình nó ẩn nhiều hơn về phía sau, gia tăng độ khó cho nhiệm vụ của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận