Bảo Tàng Sơn Hải

Chuông 357

“Người ngoại tộc” này là người của nước Sở, địa vị không cao cũng không thấp, xem như là một tiểu chư hầu nắm giữ một phương, tên là Mễ Phi.
Mặc dù nắm quyền một phương nhưng không ham mê quyền lực, cả ngày tầm hoan mua vui, ngược lại rất giống với quốc phong của nước Tăng, nhưng mà điểm khác đó chính là Mễ Phi càng thích lưu luyến bên trong ôn nhu hương đến quên lối về.
Quốc chủ của nước Tăng Tăng Hầu Ất tuy yêu thích vui chơi, nhưng lại thiên về phương diện lễ nghi âm nhạc, bởi vậy mới rất ghét Mễ Phi.
Khi Mễ Phi đến nước Tăng để thăm hỏi thì ông ta không thèm gặp mặt, liền giao đối phương cho trưởng công chúa tiếp đãi.
Không nghĩ tới một lần đẩy này lại làm hỏng chuyện, trưởng công chúa thường ở trong cung chưa bao giờ gặp qua người thú vị như Mễ Phi, nên đã điên cuồng muốn gả cho gã!
Là trưởng công chúa, thân phận của cô ấy cùng Mễ Phi rất xứng đôi, chỉ là Tăng Hầu Ất không đồng ý, bởi vì ông ta biết rõ trưởng công chúa nếu kết hôn cùng Mễ Phi thì sẽ một mình cô độc nơi khuê phòng trống trải.
Nhưng trưởng công chúa tính tình ương ngạnh, càng không cho gả thì càng muốn gả, sau khi chiêu đãi Mễ Phi một thời gian ngắn, vào một đêm nọ cô ấy đã bỏ trốn cùng Mễ Phi…
Vốn dĩ việc bỏ trốn cũng không dễ dàng như vậy, nhưng lúc ấy nước Tăng nổi lên chiến sự, căn bản không ai có tâm tư đi quản một trưởng công chúa mắc bệnh hoa si cả, nên đã để cho cô ấy thuận lợi chạy trốn.
Trớ trêu thay chính là trưởng công chúa một lòng si mê cũng chỉ khiến Mễ Phi đối xử chân thành với mình được nửa năm, sau nửa năm đó gã lại khôi phục bản tính, phụ nữ bên cạnh gã càng ngày càng nhiều, cô ấy là trưởng công chúa bỏ trốn khỏi đất nước mình, không quyền không thế, dung mạo cũng vì cả ngày than thở mà dần sa sút đi, có thể nói là bị người bên cạnh Mễ Phi bắt nạt rất nhiều.
Cô ấy tức giận hồi cung, lại phát hiện mình đã mang thai.
Hoàng thất xảy ra tai tiếng như vậy, vốn trưởng công chúa hẳn là sống không nổi, nhưng Tăng Hầu Ất chỉ có một người chị này cho nên vẫn bảo vệ cô ấy.
Tăng Hầu Ất sở dĩ có thể giữ cô ấy lại, một là bởi vì ông ta thân là quốc chủ, hai cũng là bởi vì nước Tăng vẫn đang bị vây trong chiến tranh, buồn cười chính là trong nhóm quân đội tấn công nước Tăng còn có cả quân Sở.
Trưởng công chúa vốn đã thoái chí nản lòng, nhưng sau khi có thai thì cô ấy cũng chuyên tâm dưỡng thai.
Nhưng lúc sắp sinh thì có người truyền tin đến, nói trong các tướng quân dẫn binh tấn công nước Tăng có cả Mễ Phi, cô ấy không tin nên đã lén lút đi theo nhìn, lại phát hiện vị tướng quân cao ngạo ngồi trên lưng ngựa lại chính là vị phu quân cô ấy yêu sâu đậm nhưng đã làm tổn thương trái tim cô ấy, cô ấy hoàn toàn chết tâm, nhốt mình trong cung không đi ra ngoài nữa.
Mà nước Tăng vốn có thế lực ngang bằng với quân địch, nhưng sau khi Mễ Phi gia nhập thì bắt đầu liên tiếp bại lui! Cái này như chọc tổ ong vò vẽ, tất cả mọi người đều cho rằng trong quá trình trưởng công chúa ở chung với Mễ Phi đã tiết lộ bí mật quân sự của nước Tăng, bức bách Tăng Hầu Ất giết chết trưởng công chúa, để an ủi các linh hồn tướng sĩ đã hi sinh.
Tăng Hầu Ất lần này không giữ được cô ấy, nhưng rốt cuộc cũng không để cho trưởng công chúa chết quá mức khó coi, ông ta ban cho cô ấy tự vẫn, sau đó còn tìm một thầy pháp phong ấn hơi thở cuối cùng của cô ấy trong lồng ngực, hy vọng sau này cô ấy có thể sống lại.
Đáng tiếc nước Tăng cuối cùng vẫn bị diệt quốc, phía sau đoán chừng đã không còn người quản trưởng công chúa nữa, ai cũng không ngờ được sau khi cô ấy được chôn cất vậy mà còn có thể sinh hạ đứa nhỏ, mà đứa nhỏ này bị nghẹt thở đến chết ở trong quan tài, trở thành một cương thi nhỏ…
Nói thật tôi cảm thấy chuyện xưa này cũng không có gì hay để kể, dùng lời hiện tại mà nói, đây chính là một thiên kim tiểu thư nhà giàu yêu một thiếu gia bất tài vô dụng, cuối cùng lại bị thiếu gia này làm nhà tan cửa nát, nhưng bởi vì thân phận công chúa mới khiến câu chuyện này nhiều màu sắc hơn một chút mà thôi.
“Nếu đã mất nước, Tăng Hầu Ất sao lại được chôn trong mộ được?”, So với chuyện xưa, tôi càng thêm tò mò về điểm này.
Lão Yên nhún vai: “Ai biết được, tất cả mọi thứ về nước Tăng đều là truyền thuyết, có một số truyền thuyết còn có ngôn luận trái ngược nhau, rất nhiều trong số đó đều khó mà tin được, tạm thời nghe cho vui đi.”
“Đây không phải là chuyện vui.” Giáo sư Hứa nhíu mày, nghe lão Yên nói lời vô trách nhiệm như vậy rõ ràng có chút không vui.
Đội trưởng Bạch chen vào giữa hai người bọn họ, thản nhiên nói: “Nơi này đã không có gì tốt để nghiên cứu, muốn nghiên cứu cũng là chuyện của đội khảo cổ, chúng ta nên đi ngay bây giờ.”
Nói xong bà ấy giương mắt nhìn thoáng qua Thương Thần, chỉ thấy anh ta đang cõng thi thể của Dược Quán Tử sau lưng, căn bản không nghe chúng tôi nói gì.
Lão Yên ừ một tiếng, kêu tôi giúp đỡ rời quan tài ra, chỉ thấy dưới quan tài này là một hòn đá có thể hoạt động, quan tài chính là được hòn đá này đẩy lên.
“Đều đứng lên đi.” Lão Yên ấn hòn đá, xác định sẽ không ngã xuống, lúc này mới gọi mọi người.
Thương Thần vừa rồi còn ngơ ngác vừa nghe mệnh lệnh di chuyển, cơ hồ phản xạ có điều kiện liền nhảy lên hòn đá, còn không quên đưa tay đỡ thi thể của Dược Quán Tử ở trên lưng.
Sau khi mọi người đứng yên, lão Yên ngồi xổm xuống, ấn vào hòn đá, vài giây sau hòn đá phát ra tiếng “ầm” rồi rơi tự do xuống dưới.
May mà ngoại trừ giáo sư Hứa, trên người tất cả chúng tôi đều có chút bản lĩnh, Thương Thần che chở Dược Quán Tử, tôi và lão Yên thì bảo vệ Nha Tử vẫn đang còn hôn mê, lúc này mới không bị ngã tan tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận