Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 185: Bị Phát hiện

Trên đường đi, lão Yên kể cho mọi người nghe về những chiếc đầu lâu mà chúng tôi đã gặp.
Côn Bố xụ mặt nói có lẽ đó là một loại vu thuật, đến nay cũng không thể giải thích được, cũng không biết tên cản thi kia làm sao mà học được?
Khi còn ở Miêu Cương anh ta đã từng nghe những ông già bà cả trong tộc nhắc tới nó, trước kia tổ tiên của Côn Bố từng xảy ra xung đột với người cản thi, rất nhiều lần họ đều thất bại bởi thứ vu thuật đen này.
Chúng tôi không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc thì cũng tới được chỗ đất trũng trước khi mặt trời hoàn toàn lặn mất.
Lão Yên chỉ vào cái hang mà trước kia chúng tôi đã phát hiện ra: “Lần trước chúng tôi định xuống đó xem thử, kết quả bị đám đầu lâu ép trở về, chỗ kia nhất định có gì đó kỳ lạ, nếu không khi chúng tôi tiếp cận miệng hang đã không bị chặn lại như thế!
Lát nữa mọi người nhất định phải che kín lỗ tai lại, động tác cũng phải nhanh chóng, đừng có ham chiếm, nếu thấy có bộ xương nào bò tới thì nhớ đừng dây dưa, cứ vào trong hang động trước rồi nói sau.”
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, lão Yên dẫn dầu tiến lên, Côn Bố đi sau cùng, chúng tôi nhanh chóng nhảy xuống chỗ đất trũng, rồi lấy tốc độ nhanh nhất chạy thẳng vào trong hang động.
“Lệ!”
Nhưng trước khi kịp nhìn thấy mấy chiếc đầu lâu, hai tiếng chim hót đã truyền tới, cho dù chúng tôi đã che kín lỗ tai, vẫn không thể ngăn hoàn toàn âm thanh kia lọt vào trong tai mình được.
Lúc này tôi mới nhớ tới, hình như hôm nay chính là ngày đưa thi thể tới chăn nuôi Thái Dương Thần Điểu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hai con chim lớn kia đang bay vòng trên không trung, tựa hồ như đang tìm kiếm đồ ăn, lượn một vòng không thấy gì, ấy thế mà chúng lại vọt thẳng tới chỗ chúng tôi…
“Mau tìm chỗ trốn đi, chúng nó nhận nhầm chúng ta thành đồ ăn rồi.” Tôi hét to một câu, sau khi hét xong tôi mới nhớ nơi này căn bản chẳng có chỗ nào để ẩn nấp cả.
Lúc này chúng tôi còn cách hang động kia chừng năm mét, nhưng tốc độ của Thái Dương Thần Điểu rất nhanh, chúng tôi không thể nào lao được vào trong hang trước khi chúng nó lao xuống được.
Nghĩ đến tốc độ rỉa thi thể của Thái Dương Thần Điểu, toàn thân tôi không khỏi ớn lạnh.
Bá!
Cô Thu móc một con dao găm từ trên người xuống, phi thẳng về phía Thái Dương Thần Điểu đang lao tới, loại dao này khác với loại cô ấy dùng để dạy tôi, sức mạnh của nó còn hơn cả nỏ tiễn, trên thân dao còn có móc ngược, nếu phi trúng mục tiêu thì không chết cũng sẽ bị thương, vậy mà… Thái Dương Thần Điểu lại có thể né được.
Cùng lúc đó, Côn Bố cũng có hành động, năm sáu con côn trùng mình đen hoa văn vàng bay ra khỏi cổ tay áo của anh ta, chúng bay xung quanh Thái Dương Thần Điểu, hòng ngăn cản hai con chim này tới gần chúng tôi,
“Tiểu Kim thế mà lại không dám chạm vào chúng…” Hiếm khi thấy Côn Bố ngạc nhiên như thế.
Lão Yên thấy thế thì kêu lớn: “Không xử lý được còn không mau chạy đi?”
Nói xong ông ấy kéo Nha Tử nhanh chóng chạy vọt về hướng hang động, chúng tôi cũng vội vàng đuổi theo.
Tuy nhiên tốc độ của Thái Dương Thần Điểu lại nhanh hơn chúng tôi, nó trực tiếp lao xuống như máy bay ném bom, nhằm thẳng vào cô Thu đang chạy phía trước.
Mỏ chim sắc nhọn suýt chút nữa đã mổ trúng người cô Thu, tôi vội dùng một tay kéo cô ấy ra sau, rồi nhanh chóng lăn xuống đất để tránh cú mổ của Thái Dương Thần Điểu.
“Khụ khụ.” Tôi ho khan hai tiếng: “Nước ở chỗ đất trũng này đúng là hôi muốn chết.”
Đương nhiên, dưới sự truy đuổi của Thái Dương Thần Điểu, tôi cũng chỉ dám nói thầm trong lòng như vậy. Không biết có phải vì trên người tôi đã dính nước đen hay không, đám chim ấy vậy mà lại bỏ qua lão Yên và những người khác mà không ngừng mổ về phía tôi.
Bởi vì đã có tôi thu hút sự chú ý của lũ chim, lão Yên đã dẫn những người còn lại tiến vào trong hang động.
Tôi nghe được tiếng kêu sợ hãi của Nha Tử, cũng nghe được tiếng nạp đạn vào súng, nhưng tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ biết lăn nhanh mấy vòng trên đất, bởi vì đôi chim kia đã tiến sát gần, không cho tôi có thời gian đứng lên.
Bang bang!
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, những viên đạn bay sượt qua người tôi nhưng không hề gây ra chút tổn hại nào cho Thái Dương Thần Điểu cả.
Chúng nó né tránh đạn với tốc độ rất nhanh, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được chỉ với một cú đập từ đôi cánh khổng lồ kia, viên đạn còn chẳng thể tới gần bọn chúng.
“Trường An, mau, đừng lo lắng, bò lại đây, chậm là mất mấy miếng thịt đấy!” Nha Tử hét lên một câu.
Tôi hận không thể chạy lên chặn kín miệng anh ta lại, từ chỗ tôi chạy tới hang động kia có nhanh nhất cũng phải mất mấy giây, mà Thái Dương Thần Điểu rỉa xong một cỗ thi thể cũng chỉ trong chớp mắt.
Nếu tôi thực sự chạy qua đó, không chỉ bị thiếu mấy miếng thịt thôi đâu, đến lúc đó thứ họ nhìn thấy có thể chính là khung xương của tôi đấy.
Huống chi, trong tình huống này, tôi căn bản không thể sử dụng được tốc độ nhanh nhất của mình, bởi vì tôi chỉ có thể không ngừng lăn vòng trên mặt đất…
“Lệ!”
Thái Dương Thần Điểu đột nhiên ngửa đầu lên gáy vang vài tiếng, chỉ thấy lúc đầu chúng bay vòng lên cao, bay được vài vòng rồi chúng lại lao thẳng về phía tôi, sau đó tôi nghe thấy tiếng bọn chúng mổ vào thi thể.
Sao lại thế này?
Tôi nằm trong làn nước đen ngòm, đầu óc choáng váng vì mùi hôi thối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao đôi chim kia lại bỏ qua miếng thịt mỡ là tôi đây.
Nhóm của lão Yên cũng chợt im lặng, ngoại từ tiếng rỉa thi thể của Thái Dương Thần Điểu, cả một vùng đất trũng tựa hồ được bao trùm bởi bầu không khí im lặng.
Não tôi xoay chuyển nửa ngày rồi mới chậm chạp phản ứng lại, thế này chắc là có người cản thi khác đưa thi thể tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận