Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 534

Ầm…
Có tiếng đá lăn xuống, sau đó tôi nghe thấy một tiếng hét vang lên: “Khoái Đao!”
Tiếng hét này khiến tôi choáng váng, suýt chút nữa đã buông tay ra, nhưng tôi lại không thể thốt ra lời chửi bới nào, bởi vì vừa quay đầu lại, tôi đã nhìn thoáng qua khuôn mặt hoảng sợ của Khoái Đao xẹt qua trước mắt mình.
Tay chân anh ta không ngừng vùng vẫy như đang cầu cứu tôi, tôi có thể nhìn thấy được sự kinh hãi trong ánh mắt của anh ta, tôi vươn tay ra theo bản năng, nhưng lại bị một bàn tay ở bên cạnh ngăn lại, sau đó, bàn tay của Khoái Đao cứ như thế mà sượt qua tay của tôi.
“A a a a a!”
Những âm thanh cuối cùng mà Khoái Đao để lại trên thế giới này là một chuỗi tiếng kêu sợ hãi, anh ta cứ như vậy mà rơi xuống, thậm chí chúng tôi còn chẳng thể nghe thấy tiếng cơ thể anh ta rơi xuống đất.
Chúng tôi đã leo lên quá cao, Khoái Đao đã chẳng còn một cơ hội sống sót nào nữa…
“Ông làm cái quái gì thế!” Bỗng nhiên tôi gào lên.
Rõ ràng, rõ ràng là chỉ còn một chút nữa thôi là tôi đã giữ được tay của anh ta.
Đúng vậy, chúng tôi quả thật là có thù oán với 303, thế nhưng Khoái Đao mới bao nhiêu tuổi, cùng lắm anh ta cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi mà thôi, mối thù từ mười mấy năm trước thì có liên quan gì đến anh ta?
Tuy rằng suốt chặng hành trình này, có rất nhiều lần anh ta khiến người ta phải chán ghét, nhưng dù gì đó cũng là một mạng người mà.
Rõ ràng là tôi có thể bắt được tay của anh ta, nhưng vì sao lão Yên lại giữ tay tôi lại?
Không sai, bàn tay vừa rồi đã duỗi ra bên cạnh tôi chính là của lão Yên, ông ấy dùng lực mạnh đến mức tôi không kịp giãy giụa.
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Làm cái gì à? Nếu ông đây mà không giữ cậu lại, hiện giờ không chỉ có một người ngã xuống đất đâu.”
“Tôi có thể giữ chặt anh ta.” Tôi nói một cách chắc chắn.
Lão Yên bị tôi chọc tức tới nỗi bật cười, giơ tay chỉ vào tôi: “Cậu có thể giữ chặt ư? Dựa vào đâu mà cậu dám nói như vậy? Thoạt trông cậu ta có vẻ không nặng, nhưng thực ra cậu ta không hề nhẹ, cậu ta cũng là một người đàn ông gần 50 ki-lô-gram, Lưu Trường An, cậu nói cho tôi biết, cậu có năng lực gì để giữ chặt cậu ta?”
“Tôi…” Tôi muốn phản bác, nhưng vừa mới mở miệng ra đã bị lão Yên tức giận ngắt lời, ông ấy nói, đừng tưởng rằng thể lực của mình tốt thì có thể thực sự cứu người, dưới tình huống như vậy, ngoại trừ cô Tứ ra, không ai có thể cứu được Khoái Đao.
Tôi bỗng nhiên nhìn về phía lão Yên: “Ông, ý của ông là…”
“Ông đây không có ý gì cả, cậu an phận cho tôi, bây giờ ông đây không còn sức mà quan tâm tới đám nhóc con các cậu nữa đâu, nếu sau này cậu lại tự mình tìm đường chết nữa, vậy cũng đừng trách ông đây khoanh tay đứng nhìn.” Lão Yên hung tợn nói, sau đó điều chỉnh hơi thở và tiếp tục leo lên, ông ấy thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái.
Từ trong lời nói của ông ấy tôi lại nghe ra ẩn ý khác, đó chính là cô Tứ đang ở phía sau, anh ấy vẫn luôn đi theo chúng tôi!
Hơn nữa, nghe ẩn ý của lão Yên, rất có thể Khoái Đao vẫn chưa chết, ông ấy đã nói rõ ràng, cô Tứ có thể cứu anh ta.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thành thật mà nói, sở dĩ tôi gào lên với lão Yên không chỉ bởi vì tôi không cứu được Khoái Đao. Bởi vì tôi cũng biết, trong hoàn cảnh như vậy, muốn cứu Khoái Đao thực sự quá khó khăn, lão Yên nói rất đúng, không chỉ khó, mà nói không chừng còn kéo cả tính mạng của mình theo sau.
Điều thực sự khiến tôi cảm thấy khó chịu là vì nhìn thấy lão Yên cứ im lặng như vậy, tôi chắc chắn rằng nếu người rơi xuống là tôi hoặc Nha Tử, đồng đội của chúng tôi nhất định sẽ liều chết đến cùng để giữ chặt chúng tôi lại! Tôi không muốn nhìn thấy lão Yên trở nên lạnh lùng như vậy.
Cũng may, ông ấy chỉ là lý trí hơn tôi mà thôi.
Cô Thu đột nhiên vỗ nhẹ vào bả vai tôi: “Trường An, đừng có coi thường chính tính mạng của mình, việc Khoái Đao ngã xuống là điều không ai mong muốn cả, như chúng ta cũng phải thường xuyên nhìn thấy cảnh đồng đội của mình rời đi, cho dù có đau lòng tới đâu cũng phải giữ lý trí, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi nhỏ giọng đáp lại.
Làm sao tôi có thể không hiểu được, nhưng lúc đó, khi nhìn vào ánh mắt cầu cứu của Khoái Đao, tôi không tài nào có thể giả vờ như mình không thấy gì cả, chỉ hy vọng cô Tứ thực sự có thể cứu được anh ta.
Cô Tứ!
Tôi chợt ngẩng đầu nhìn lão Yên đang trèo lên phía trước mình, trong lòng vừa kinh nghi vừa bất an… ông ấy biết cô Tứ đang ở ngay sau lưng, vậy chẳng lẽ ông ấy vẫn luôn liên hệ với cô Tứ sao?
Tôi tin rằng nếu cô Tứ đã muốn ẩn thân, không một ai trong nhóm chúng tôi có thể phát hiện ra anh ấy, cho dù là lão Yên cũng không thể. Cách giải thích duy nhất chính là cô Tứ đã chủ động nói cho ông ấy biết, nếu là như vậy, vì sao cô Tứ lại lén lút tìm tôi?
Đủ loại suy nghĩ lại chen chúc trong đầu, tôi quả thực cảm thấy nhiệm vụ lần này hoàn toàn đang đánh đố mình, chưa đợi được đến lúc tìm được phù đồ chín tầng, não tôi đã bị họ rút cạn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận