Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 604

Lão Yên mỉm cười ném khẩu súng B56 cho tôi, nói ra một mệnh lệnh khiến cho tôi nghẹn họng: “Tiếp theo, tôi đi đến đâu cậu bắn đến đó!”
“Ông đùa à?” Đầu óc tôi trống rỗng.
Lão Yên ngước mắt nhìn tôi một cái: "Phục tùng mệnh lệnh!”
Nói xong, ông ấy trực tiếp xông về phía đám khổ hạnh tăng kia, khi đã hoà vào giữa bọn chúng liền hét lớn: “Nổ súng.”
Tôi nắm cò súng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, đoàng một tiếng đạn bay ra, bay thẳng về phía lão Yên.
“Làm tốt lắm!” Lời khen của lão Yên truyền tới, nhưng tôi lại không vui vẻ chút nào.
Tôi đã nhìn thấu ý đồ của ông ấy, chỉ cần viên đạn của tôi đuổi theo ông ấy thì đám người khổ hạnh tăng kia liền không dám tùy ý đến gần, để phòng ngừa tai bay vạ gió.
Do đó ông ấy có thể phá vỡ đội hình của đám khổ hạnh tăng kia, sau đó từ từ tiếp cận cô Tứ.
Nhưng khảo nghiệm này thật sự đã vượt qua khả năng của tôi, chỉ cần tôi run tay một chút thì mạng của lão Yên sẽ không còn...
Tôi hít một hơi thật sâu, cơ thể khẽ run lên, nhưng tay cầm súng lại vô cùng bình tĩnh, tôi biết mình phải bình tĩnh, nếu không sẽ phụ lòng tin của lão Yên!
Theo tiếng nổ súng của lão Yên, ánh mắt của tôi cũng càng ngày càng kiên định, bọn họ bảo vệ xung quanh tôi, khiến tôi càng thêm chuyên tâm đi theo bóng dáng của lão Yên.
Đám khổ hạnh tăng không ngốc, mắt thấy tôi và lão Yên phối hợp ăn ý thì lập tức phái hai người tấn công tôi, cũng may đều bị đám người Nha Tử chặn lại.
Rốt cuộc, viên đạn cuối cùng cũng được bắn ra khỏi nòng súng, lão Yên cũng đến được bên cạnh cô Tứ.
Lão Yên móc từ trong ba lô ra một quả lựu đạn, nói với đám khổ hạnh tăng vây quanh ông ấy và cô Tứ: “Dừng lại, nếu không chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận.”
“A di đà phật, kính xin các vị theo đường cũ trở về.” Lời đe doạ của lão Yên đã có tác dụng, cuối cùng một người trong đám khổ hạnh tăng này cũng lên tiếng, theo lời nói của người này thì cuộc chiến của chúng tôi cũng dừng lại.
Lão Yên cười một tiếng: “Chơi chúng tôi một vố rồi muốn chúng tôi trở về? Ngay cả Phật Tổ cũng không thể làm thế được?”
“Làm càn!” Người đứng đầu đám người khổ hạnh tăng quát một tiếng.
Lão Yên hiển nhiên đã bất chấp tất cả, giơ lựu đạn nói chúng tôi dù sao cũng là kẻ liều mạng, hôm nay nhất định phải đi tiếp nếu không cho thì mọi người cùng chết.
Nha Tử tựa như giải thích nói: “Rốt cục lão Yên cũng nổi giận, cũng đúng thôi vì nếu là tôi thì tôi đã sớm nổi giận rồi, Trường An, cậu biết không, lão Hàm và nhóm của ông ta đã được cho vào rồi.”
“Cái gì!” Tôi vô cùng kinh ngạc.
Nha Tử cười lạnh một tiếng: "Đám hòa thượng này chỉ nhận bản đồ, bản đồ kia được lưu truyền từ vương quốc Tân La cổ, có bản đồ mới là chính thống, ngược lại chúng ta trở thành dị giáo đồ.”
Quả thực là hoang đường, khó trách sắc mặt cô Thu khó coi như vậy, đoán chừng một cái tát kia chỉ là mồi lửa mà thôi.
Vẻ mặt Nha Tử cũng không tốt, anh ta lạnh lùng nói: “Nếu không phải cô Tứ nói phải kính trọng Phật môn, chúng tôi đã sớm...”
“Nha Tử, hãy cẩn thận với lời nói của mình.” Côn Bố lên tiếng ngăn cản, Nha Tử bĩu môi nhưng rốt cuộc cũng không nói ra những lời phía sau.
Nhóm khổ hạnh tăng chắp tay trước ngực: “Tổ tiên chúng tôi vốn là thị vệ nhất phẩm của nước Tân La, phụng mệnh quốc vương cạo đầu xuất gia, đời đời canh giữ mộ ở núi Cửu Hoa, chính là vì chờ đợi người hữu duyên với phù đồ chín tầng! Nếu người hữu duyên đã vào, những người còn lại tuyệt đối không được quấy rầy, yêu cầu của các người thật vô lễ, xin thứ cho tiểu tăng đắc tội.”
Nói xong, đối phương phóng thẳng về phía cô Tứ, người đang cắt gạch trên vách tường như cắt đậu hủ.
Lão Yên hiển nhiên không có khả năng thật sự ném lựu đạn xuống, không gian này không lớn, sau khi ném xuống tất cả mọi người đừng ai nghĩ có thể sống sót.
Nhưng vẻ mặt của ông ấy không hề nản lòng mà còn thả lỏng hơn nhiều: “Năm phút đã đến... ”.
Khi luồng ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện, cô Tứ, lão Yên cùng với đám người khổ hạnh tăng đang đến gần đều bị ánh sáng vàng nuốt chửng, nhất thời không nhìn rõ bóng người.
Cô Thu ở bên trái tôi trong nháy mắt nắm chặt cánh tay tôi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng có vô lễ!”
Khác với vẻ bình tĩnh của chúng tôi, mấy người khổ hạnh tăng này bỗng biến sắc, lao tới đó bất chấp sự cản trở của chúng tôi.
Tầng ánh sáng vàng này giống như thực chất, đám khổ hạnh tăng xông qua nhất thời không thể tới gần.
“Thôi, cũng là người có duyên.” Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ trong luồng ánh sáng vàng đó.
Lời vừa dứt, luồng ánh sáng dần dần yếu đi, bóng dáng một vài người xuất hiện trước mặt chúng tôi: Đám người khổ hạnh tăng vẫn bộ dạng cũ, nhưng cô Tứ và lão Yên lại không tốt lắm.
Sắc mặt cô Tứ tái nhợt, dựa vào bức tường màu đen giống như một bức tranh.
Lão Yên thì ngồi ở bên cạnh anh ấy, cả người đều run rẩy.
Trong khoảng thời gian ánh sáng vàng xuất hiện đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến cho bọn họ biến thành bộ dáng như vậy?
Sắc mặt cô Tứ gần như trong suốt, anh ấy tựa vào đó khoảng một phút, mới hơi đứng thẳng dậy: “Hôm nay đắc tội nhiều rồi.”
“Nếu sớm biết là ngài, chúng tôi vốn không nên ngăn cản.” Hoà thượng đứng đầu thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận