Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 286

Lần này hai chúng tôi đều không trả lời, Tiểu Thịnh vò đầu bứt tai gấp gáp nói: “Còn không phải là do trong khoảng thời gian này nhàn rỗi đến phát hoảng sao, đội trưởng anh cũng biết tôi là người không chịu ngồi yên, cho nên sáng sớm hôm nay liền thức dậy đi tập thể dục, ai biết được.”
Nói xong sắc mặt anh ta trắng bệch, ánh mắt nhìn cánh rừng giống như đang nhìn quái vật: “Ai ngờ được tôi vậy mà lại nhìn thấy, nhìn thấy..."
“Thấy cái gì?” Ninh Viễn không kiên nhẫn ngắt lời anh ta.
Tiểu Thịnh nuốt nước miếng: “Tôi, tôi thấy A Thanh, cô ấy tự cắt thịt mình trong rừng.”
Tôi nghi ngờ liếc nhìn Tiểu Thịnh, theo lý mà nói, mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện kỳ ​​lạ như vậy, sức chịu đựng về tâm lý của anh ta cũng không đến nỗi kém như vậy.
Tôi đang định hỏi thêm thì sắc mặt Ninh Viễn đã thay đổi, cũng không đợi Tiểu Thịnh đi lên phía trước dẫn đường đã trực tiếp lao vào trong rừng.
Nhìn anh ta chạy tới, tôi cũng vội vàng đuổi theo.
Chạy vào rừng được hơn mười mét, tôi liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng dáng Ninh Viễn.
Anh ta đứng đó dù không nói lời nào, tôi cũng có thể cảm nhận được sự bi thương của anh ta, cả người giống như muốn hóa thành một bức tượng đá.
Trước mặt anh ta, tôi lờ mờ nhìn thấy một thi thể.
Tôi đang định chạy tới, Tiểu Thịnh đã kéo tôi lại: “Người anh em, cậu đừng chạy qua đó, quá... quá đáng sợ!”
“Không sao đâu, từ nhỏ gan của tôi đã lớn rồi.” Tôi vỗ vai an ủi anh ta, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ tới trước đó chúng tôi đã nghi ngờ anh ta.
Nhưng việc này cũng không thể trách tôi được, trời đông giá rét, làm gì có ai rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy vào rừng cây trên đỉnh núi để tập thể dục cơ chứ?
Nói xong tôi đã đi về phía trước, còn Tiểu Thịnh thì đứng yên không chịu đi tiếp.
Khi nhìn thấy bộ dáng của thi thể, tôi mới hiểu tại sao anh ta không dám đi tới, thi thể như vậy cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ lưu lại bóng ma suốt đời.
Chỉ thấy thi thể trước mắt đã hoàn toàn không còn nhìn ra hình dạng, phần bụng không có thịt làm lộ ra một đoạn ruột bị đứt, khắp tay chân là chi chít những vết dao cắt, bộ phận duy nhất còn hoàn chỉnh là phần đầu, từ phần đầu hoàn chỉnh không tổn hại gì tôi có thể nhìn ra đây chính là cô gái ngày hôm qua đã nổi điên.
Nhưng bây giờ phần đầu hoàn chỉnh của cô ấy lại khiến người ta càng sợ hãi hơn.
Bởi vì trong cái miệng đang hé mở đó lại đang ngậm một miếng thịt!
Cho nên cảnh tượng cuối cùng mà Tiểu Thịnh nhìn thấy chính là A Thanh đang tự cắt thịt mình bỏ vào miệng sao?
“A a... ”.
Ở bên cạnh, Ninh Viễn chợt quỳ xuống đất hét lên.
Hai tay của anh ta cắm chặt xuống đất, hai mắt đỏ hoe, thật lâu sau chỉ có thể phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, đau khổ đến mức tùy thời có thể rời đi cùng.
A Thanh.
Tôi không biết nên an ủi anh ta như thế nào, đành phải đứng tại chỗ chờ đợi.
Lúc này Tiểu Thịnh cũng đi tới, anh ta nhìn Ninh Viễn đang vô cùng đau khổ, đôi mắt cũng dần đỏ lên.
“A Thanh đã muốn rời đi từ lâu rồi.” Ninh Viễn đột nhiên mở miệng: “Là tôi nhất quyết muốn giữ cô ấy lại, để cô ấy chịu khổ.”
“Đội trưởng Ninh...” Tôi gọi một tiếng thì phát hiện Ninh Viễn không phải đang nói chuyện với chúng tôi mà là tự lẩm bẩm với chính mình, vì vậy tôi và Tiểu Thịnh chỉ đứng một bên lắng nghe.
Ánh mắt của Ninh Viễn đờ đẫn, nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng: “Cô ấy vốn không thích khảo cổ, là bởi vì tôi mà cô ấy mới vào nghề này, thiên phú của cô ấy rất cao. Cho dù không thích, nhưng chỉ cần nguyện ý đi học là có thể học tốt, cho nên mới có thể gia nhập đội khảo cổ quốc gia.”
“Lần này vốn dĩ cô ấy không cần tới đây.” Giọng nói của Ninh Viễn như truyền đến từ một nơi rất xa: “Nhưng bởi vì tôi nên cô ấy mới tới đây, khi xảy ra chuyện cô ấy vẫn ổn, nhưng những người đó vẫn muốn mang cô ấy đi, tôi không còn cách nào khác đành phải lấy việc công làm việc tư để lại một nhóm người, thuận tiện giữ cô ấy ở lại, ai biết lại xảy ra chuyện... Những người này càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, lấy A Thanh làm ví dụ, cô ấy lại có ham muốn hút máu người!”
Vừa nói, anh ta vừa cởi áo khoác dày, xắn tay áo len bên trong lên, để lộ vết răng trên đó: “Đây là do cô ấy cắn. Lúc ấy tôi đau tới mức suýt chút nữa đã đẩy cô ấy ra, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng... ”.
Ninh Viễn nói rất nhiều, đến nỗi không để ý mình đã tiết lộ bao nhiêu bí mật, Tiểu Thịnh nhắc nhở mấy lần nhưng đều vô ích.
Qua lời nói của anh ta, tôi được biết A Thanh là vợ sắp cưới của anh ta, vốn lần này trở về bọn họ sẽ kết hôn, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
“Đội trưởng Ninh, tuy nói lời này thật không thích hợp, nhưng chúng ta có nên rời đi trước không?” Tôi đặt tay lên vai Ninh Viễn, dùng sức đỡ anh ta đứng lên.
Ninh Viễn kinh ngạc nhìn tôi: “Vì sao?”
Khu rừng này tuy rằng gần làng, nhưng phía sau lại là rừng sâu núi thẳm, mùi máu tanh nồng nặc như vậy, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới dã thú.
Tôi chỉ vào thi thể trên mặt đất: “Chắc anh cũng không muốn ngay cả xương cốt của cô ấy cũng không còn phải không?”
Vành mắt Ninh Viễn nháy mắt đỏ lên, anh ta cởi áo sơ mi bên trong cùng ra, mặc kệ bản thân bị đông lạnh đến tím tái, cẩn thận từng li từng tí bọc lại thi thể đã không còn hình dạng rồi ôm vào ngực giống như trân bảo.
“Đi thôi!”
Không ngờ sau khi dọn dẹp thi thể của A Thanh, anh ta lại trở nên vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên, sự bình tĩnh của anh ta lại khiến tôi và Tiểu Thịnh đi theo nổi hết da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận