Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 665

“Tôi hiểu.” Tôi thở dài.
Lão Yên gẩy bàn tính lạch cạch: "Chuyện mật thất...”
“Lão Yên, Trường An, nhanh chóng tập trung tại phòng họp!”
Lão Hạ trưởng phòng tình báo ở bên ngoài văn phòng rống lên một tiếng, còn chưa nói xong thì người đã lộp bộp chạy mất tăm.
Tôi và lão Yên liếc nhau, cũng không kịp nói thêm gì liền nhảy dựng lên chạy về phía phòng họp.
Cuộc họp của 701 vốn dĩ đều mở tại văn phòng của lão Yên, nhưng sau đó để chính thức hơn một chút, ông ấy đã sắp xếp một phòng khác ngay bên cạnh văn phòng của mình làm phòng họp của chúng tôi.
Lúc chúng tôi đến, lão Hạ cùng với mấy thành viên trong tổ tình báo đã nghiêm mặt đứng ở đó.
“Lão Hạ, xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Yên bước vào phòng họp.
Lão Hạ nhìn chúng tôi, vẻ mặt khó nén kích động: “Lão Yên, sợ là hai người lại phải bận rộn rồi.
“Hả?” Lão Yên ngược lại không có biểu tình gì.
Lão Hạ đưa qua hai phần văn kiện, tôi và lão Yên lần lượt xem, chỉ thấy trong văn kiện là một tấm hình mơ hồ.
Hình này chụp cảnh một thác nước, thác nước này giống như là gặp sóng gió, một chuỗi bọt sóng phóng lên trời, phối hợp với bầu trời hỗn loạn giống như sắp đến ngày tận thế.
Tôi và lão Yên cũng không nhìn ra nguyên cớ, đây không phải là hình ảnh rất bình thường sao?
Lão Hạ thần thần bí bí hạ thấp giọng nói: “Theo dân bản địa nói, ở vùng biển này có hiện tượng rồng bay.”
Rồng bay?
Lão Yên vuốt ve tấm ảnh, còn chưa nói gì, lão Hạ lại thả ra một quả bom hạng nặng khác: “Tiếp theo, bầu trời của thôn Phong Thu ở Bắc Hải đã xuất hiện cảnh tượng ảo ảnh chín rồng nâng quan tài.”
Ánh mắt tôi lập tức nóng lên, người xưa có câu "Trời hiện dị tượng, tất có trọng bảo", có lẽ chúng tôi cũng phải đến thôn Phong Thu này một chuyến.
Trước khi đi, lão Yên dẫn tôi đi thăm đội trưởng Bạch.
Tuy rằng chúng tôi không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của đội trưởng Bạch quả thật đang rất yếu, chúng tôi lần này đi không biết thời gian bao lâu, lão Yên hẳn là vì sợ không được gặp mặt đội trưởng Bạch lần cuối.
Chỉ thấy đội trưởng Bạch nửa người tựa ở trên giường, đã sang xuân nhưng trên người bà ấy vẫn là bọc một chiếc áo thật dày, lộ ra sắc mặt tái nhợt.
“Sao lại tới nữa?” Đội trưởng Bạch khẽ cười nói.
Lão Yên đầu tiên là hỏi về thân thể của đội trưởng Bạch, lúc này mới nói ra chuyện thôn Phong Thu ở Bắc Hải, ông ấy đỏ mắt nói: “Thầy, con thật sự sợ...”
“Con vừa mới nói cái gì?” Đội trưởng Bạch đột nhiên nắm chặt cổ tay lão Yên, chống người ngồi thẳng dậy, thần sắc kích động.
Lão Yên đỡ lấy đội trưởng Bạch: “Thầy, ngài làm sao vậy?”
“Chín rồng nâng quan tài, thật sự là chín rồng nâng quan tài sao?” Đội trưởng Bạch mắt phát sáng, nhất thời ốm đau trên người tựa như biến mất.
Lão Yên lắc đầu: “Hiện tại chỉ là lời đồn, đầu tiên là nói rồng bay, hiện tại lại tới chín rồng nâng quan tài, quả thực chẳng ai nói rõ.”
“Dẫn thầy theo.” Đội trưởng Bạch nhìn chằm chằm lão Yên.
Lão Yên không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Bắc Hải cách Yến Kinh quá xa, thầy, ngài đi thế nào được?”
Đội trưởng Bạch lạnh lùng nói: “Con phải mang thầy theo, nếu thật sự là chín rồng nâng quan tài, thân thể thầy nói không chừng còn có chút tác dụng.”
Lão Yên khuyên vài câu, nhưng tâm ý của đội trưởng Bạch đã quyết, không biết là thứ gì cổ vũ bà ấy mà bà ấy lại có thể xuống đất đi lên vài bước, đưa tay muốn tự dọn đồ đi.
Lão Yên vội ngăn bà ấy lại, thở dài nói: “Nếu thầy muốn đi, vậy thì cùng đi, mấy ngày nay con sẽ sắp xếp ổn thoả, thầy chỉ cần chờ ở đây là được.”
Đội trưởng Bạch cũng biết thân thể của mình, không tiếp tục lăn qua lăn lại, khoát tay bảo lão Yên mau chóng sắp xếp, nhanh chóng xuất phát, đối với việc chín rồng nâng quan tài lại chẳng nói thêm một câu nào.
Một đường trở về 701, lão Yên liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị trang bị lần này, một số món đồ lớn ông ấy đã liên hệ với cơ quan có liên quan ở Quảng Tây bên kia.
Chỉ cần sau khi tới thì trực tiếp lấy, chúng tôi chỉ cần mang theo một vài bộ quần áo thường dùng.
Tôi đem một bộ phi đao, hai con dao găm cùng một ít dây thừng với một ít thuốc cấp cứu nhét vào trong túi, ngẩng đầu hỏi lão Yên.
Lão Yên lắc đầu: “Chờ thêm hai ngày nữa.”
Thời gian hai ngày lặng lẽ trôi qua, tôi mới biết được lão Yên đang chờ cái gì, lão Hạ mang đến một phần báo cáo của thôn Phong Thu.
“Thôn này rất kín, cho dù chúng tôi đi điều tra, cũng chỉ có thể tra ra toàn bộ thôn Phong Thu này đều dựa vào nghề đánh cá mà sống, ra khỏi thôn bán cá, đổi lấy một ít đồ dùng sinh hoạt thường dùng rồi trở về, những người này căn bản là không ra khỏi thôn.” Lão Hạ buồn bực uống một ly nước đầy, lau miệng nói.
Lão Yên vuốt cằm như có điều suy nghĩ hỏi: “Nói như vậy, thôn này bài xích người ngoài?”
Lão Hạ đặt ly xuống: “Bọn họ cho dù lấy chồng cũng đều tìm người trong thôn, qua nhiều năm như vậy, người trong thôn bây giờ quanh đi vòng lại đều có mối quan hệ thân thích.”
Lão Yên cau mày, hồi lâu sau chỉ nói một câu đã biết, liền đuổi lão Hạ đi.
“Trường An, cậu có nghe ra được gì không?” Lão Yên lấy ra một điếu thuốc thong thả hút, vừa rồi ở trước mặt lão Hạ không hề lộ ra vẻ lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận