Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 221: Đi Vào

Tôi nhìn đám cổ trùng, chỉ thấy lần này chúng nó không tiếp tục trốn nữa mà nằm thẳng trên cửa, để mặc những sợi tơ tằm quấn quanh thân mình và hút khô…
“Ý của anh là muốn cho đám tơ tằm này ăn no sao?”
Đột nhiên tôi hiểu ra, kinh ngạc hỏi một câu.
Côn Bố gật đầu, rồi lại thả một ít sản phẩm thất bại ra, sau vài lần cho ăn, những sợi tơ tằm trong suốt ban đầu đã thay đổi hình dạng, mỗi một sợi đều biến thành một màu đen nhánh như mực.
Răng rắc…
Khi sợi tơ cuối cùng cũng chuyển sang màu đen, tôi nghe thấy một tiếng răng rắc rất nhỏ.
Tôi vội vàng bảo mọi người tránh ra, đứng xa hơn một chút và chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Tiếng răng rắc càng ngày càng rõ ràng, những sợi tơ tằm từ từ chìm vào trong cửa mộ, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, một lối vào hình người xuất hiện trên cửa mộ...
“Đây là gì?” Lão Yên tiến lên phía trước hai bước, nhưng rốt cuộc ông ấy vẫn còn ám ảnh với cửa mộ nên nên không dám đến quá gần.
Côn Bố giải thích ngắn gọn, nói rằng loại cửa này thực ra là cửa van, tuỳ theo ý muốn của chủ nhân ngôi mộ mà cơ quan được đặt trên này cũng sẽ khác nhau, kéo theo đó là cách mở cửa cũng khác.
Cũng chính khi nhìn thấy mấy sợi tơ tằm trên cửa hút máu của Nha Tử nên anh ta mới nghĩ ra, thứ này có lẽ cần uống đủ máu mới mở ra được, cho nên trước tiên anh ta mới dùng Tiểu Kim để thử nghiệm, sau khi xác nhận rồi mới dùng tới những sản phẩm thất bại đó.
“Quá kỳ bí rồi!”
Lão Yên tặc lưỡi hai tiếng, nói đám tơ tằm ở đây cũng vài ngàn năm, sao vẫn có thể sống được chứ?
Côn Bố nhìn nhìn lối vào hình người kia, thần bí nói: “Thứ còn sống đến bây giờ chỉ sợ không phải là tơ tằm, mà là tằm…”
Nói đến tằm thì không đáng sợ, nhưng nếu có một con tằm ở trong lăng mộ ngàn năm mà xâm nhập vào trong cơ thể thì câu chuyện sẽ khác.
“Chúng ta vào luôn chưa?” Tôi hỏi.
Mọi người liếc nhìn tôi, rõ ràng họ cho rằng tôi đang nói lời vô nghĩa, tôi chỉ cười hắc hắc hai tiếng mà không trả lời.
Cửa mộ đã mở, Côn Bố thả một con ảnh cổ vào trong, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, chúng tôi mới chậm rãi bước vào.
Ô ô!
Chúng tôi vừa đến gần, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi từ bên trong mộ ra, vừa rồi tôi còn cảm thấy nóng bức, thậm chí là còn đổ chút mồ hôi, nhưng bây giờ tôi lại thấy máu trong người như đông cứng lại, da gà da vịt trên người nổi hết cả lên.
Ngọn gió lạnh này cứ như là tới từ chốn địa ngục, thổi ra từ trong huyệt mộ tối tăm, như thể đang âm thầm dự báo rằng ác quỷ ở chốn địa ngục chuẩn bị xuất hiện.
“Đi thôi.” Lão Yên hít một hơi, bật đèn pin lên và đi vào trước.
Tiếp theo đó đến lượt Nha Tử cùng cô Thu, tôi chuẩn bị đi sau chót, nhưng Côn Bố lại liếc nhìn tôi một cái, ý bảo tôi đi vào trước.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào cửa mộ, tuy nhiên, sau một lúc lâu vẫn chưa thấy Côn Bố tiến vào, tôi hơi tò mò, lão Yên lại nhìn thoáng qua phía ngoài rồi nói: “Cậu ta vẫn còn chút việc, chúng ta cứ đi vào trong trước đi.”
Có việc sao?
Tôi lại càng thấy tò mò hơn, Côn Bố thì có thể có chuyện gì ở chỗ này cơ chứ?
“Lối đi của lăng mộ này thật thú vị.” Lão Yên đột nhiên mở miệng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi thấy lão Yên giơ đèn pin của mình chiếu lên hai bên vách tường, vẻ mặt trầm ngâm.
Tôi cũng nhìn theo tầm mắt của ông ấy, chỉ thấy trên vách mộ cũng có những sợi tơ tằm y hệt như ở ngoài cửa, vì thế tôi lập tức bước lại gần hơn một chút.
Những sợi tơ này tạo thành những bóng người liên tiếp nhau, nhưng chỉ có mấy nét ít ỏi, mỗi bóng người thoạt trông có vẻ khác nhau, nhưng khác biệt cũng không quá lớn, không thể tìm ra manh mối từ những hình bóng này.
“Những sợi tơ tằm này chắc sẽ không giống với những sợi tơ vừa rồi chứ? Chúng sẽ không bắt chúng ta cho ăn no rồi mới để chúng ta thuận lợi tiến vào trong mộ…”
Trong lòng Nha Tử vẫn còn sợ hãi với mấy sợi tơ này, anh ta đứng ở chính giữa mà không dám nhúc nhích, dùng vẻ mặt cứng ngắc hỏi.
Lão Yên trầm tư lắc đầu: “Hẳn là không đến mức ấy, lối đi bên trong lăng mộ này không ngắn, nếu phải đút ăn no mới có thể đi qua, chỉ e lăng mộ này là nơi không có đường quay lại.”
Mặc dù lão Yên đã nói như vậy, nhưng chúng tôi cũng không dám lơ là, nhất quyết đi ở giữa lối đi, không dám động vào những sợi tơ tằm đó!
Lối đi ở trong mộ tối đen như mực, gió lạnh thổi vù vù qua người, tất cả khiến cho tôi có một cảm giác: Cuối con đường này nhất định ẩn giấu một thứ gì đó vô cùng đáng sợ!
“Có vẻ như càng đi xuống dưới, nhiệt độ lại càng hạ thấp.” Cô Thu sờ lên cánh tay đã nổi đầy da gà.
Lão Yên đáp lại một tiếng ừ, ông ấy nói đáy vực vốn dĩ đã là một nơi thấp, khi chúng tôi đi sâu vào trong núi độ cao lại càng hạ thấp xuống, bây giờ lối đi trong mộ như đang hướng xuống dưới, nhiệt độ càng lúc càng thấp cũng là chuyện bình thường thôi.
“Nhưng mà…” Cô Thu đá đá vào nền đất dưới chân: “Mọi người nhìn con đường này đi, cho dù là đường nhựa trong nội thành Yến Kinh cũng không thể tiên tiến như vậy được.”
Lời này của cô ấy vừa vang lên, chúng tôi đã di chuyển ánh mắt từ bức tường xuống dưới chân, chỉ thấy dưới mặt đất được lát một lớp gạch đỏ sậm, bởi vì nó rất ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh cho nên khi vừa tiến vào mộ chúng tôi mới không để ý đến nó.
Nhưng gạch lát sàn không phải được làm bằng đá đánh bóng, mà còn được trộn lẫn với các loại vật liệu khác, khiến toàn bộ mặt sàn bóng loáng, sờ lên rất thoải mái, nhưng tôi lại không thể nhận ra trong này trộn lẫn với những vật liệu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận