Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 318

"Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy chúng ta cứ ở đây đợi những bức tường đá đen đó tự hủy à?" Nha Tử đẩy kính râm lên, sau đó bất đắc dĩ nói.
Ầm!
Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, liền vang lên tiếng ầm ầm, lúc chúng tôi nương theo tiếng động đó nhìn lại thì thấy khối đá đen kia thực sự vỡ thành từng mảnh, dưới ánh đèn pin tình trạng của mộ thất này hiện lên không sót thứ gì …
Chỉ thấy toàn bộ mộ thất đều trống rỗng, phía sau những bức tường đá đen kia vẫn là mặt tường, nhưng mặt trên của ba bức tường này lại đang treo ba bộ thi thể dữ tợn, trong đó có một thi thể trước ngực còn ghim một viên đạn, đây hẳn là viên đạn mà Thương Thần vừa mới bắn.
Nha Tử há to miệng: "Cái này... Tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
"Cỗ thi thể kia làm sao chui ra được, tại sao nó lại có thể đứng lên được?” Tôi không để ý tới Nha Tử, chỉ hoảng sợ mà chỉ tay vào cỗ thi thể kia rồi nói.
Rõ ràng nó bị treo ở phía sau bức tường đá, sao nó lại thoát ra được, sao nó có thể chui vào phía sau bức tường và bị treo lên như thế sau khi bị đạn bắn trúng?
Tuy nhiên, điều làm tôi cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa là trong hoàn cảnh đó, Thương Thần lại có thể bắn trúng ngực của nó, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Dường như Thương Thần đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, chỉ thấy anh ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Dễ như ăn bánh. Thế nào nhóc con, cậu có muốn học bản lĩnh của ông đây không?”
“Ha ha, đâu phải ai cũng có thể học được bản lĩnh đó?" Mặc dù tôi đánh giá cao bản thân mình, nhưng chỉ có thể xét trên phương diện về mộ táng thôi.
Dù sao tôi cũng có một quyển sách như bật hack là “Tinh Quan Yếu Quyết” ở đây, trong đó có rất nhiều thứ từ xa xưa chưa được truyền lại.
Nhưng nếu ở những phương diện khác, tôi thực sự không dám khoe khoang, mặc dù tôi đã từng tham gia quân ngũ khiến cho thể lực của tôi cao hơn người bình thường một chút, nhưng ở trong quân đội thì tôi cũng chỉ là một tên gà mờ.
Còn thiện xạ nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn chuẩn mà thôi, cho nên hoàn toàn không được coi là có thiên phú gì, còn việc trở thành Thương Thần thì cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể luyện thành.
"Ai dà, bao nhiêu năm nay tôi vẫn chưa tìm được người có thể học được bản lĩnh của tôi." Thương Thần nghiêm túc nói.
Lão Yên hừ một tiếng tỏ vẻ khinh miệt: "Cậu còn trẻ, nói đến mấy chuyện này làm gì, được rồi, hiện tại đá đen đã rơi xuống, vấn đề về thị giác đã được giải quyết. Tiếp theo... chúng ta phải xử lý chín con cương thi kỳ lạ này."
“Đây đều là cương thi à?” Giáo sư Hứa cau mày: "Một con đã quá sức rồi, chín con..."
"Về mặt ý nghĩa thì cũng không hẳn là vậy.” Lão Yên nạp đạn cho súng tiểu liên lên nòng: "Mọi người hẳn là đã nghe qua cửu cửu quy nhất rồi phải không?”
- Giải thích, Theo quan niệm của Đạo gia, “cửu cửu quy nhất” biểu thị cho sự luân hồi. Hết giải thích.
Tôi khiếp sợ nhìn về phía chín bộ thi thể kia, sau đó chỉ cảm thấy khó tin.
Cửu cửu quy nhất là một phương pháp mai táng nhưng vì điều kiện yêu cầu rất khắc nghiệt, cho nên nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết!
Trước hết là cần chín bộ thi thể nam khoảng hai mươi tuổi vừa mới chết, thứ hai là những bộ thi thể nam này nhất định phải được sinh ra vào giờ Tý trong lễ hội Trung Nguyên, kém một phút một giây cũng không được, đồng thời những thi thể nam này nhất định phải là thân đồng tử.
Không nói đến việc sinh vào tết Trung Nguyên vốn là chuyện hiếm thấy, huống chi còn vào giờ Tý nữa, thậm chí còn cần đến chín bộ, cho dù dùng hết toàn lực của nước Tăng thì cũng chưa chắc có thể đạt được đúng không?
Cho nên từ trước đến nay tôi chỉ nghe nói đến phương pháp chôn cất theo cửu cửu quy nhất, chứ chưa từng thực sự nhìn thấy bao giờ, không ngờ lúc này mới vừa xuống mộ lại khiến chúng tôi chấn động như vậy!
Bởi vì nếu muốn thành cửu cửu quy nhất, về cơ bản thì cần giết chết chín người còn sống, sau đó treo bọn họ ở trong mộ thất và chờ cho đến khi máu bị chảy khô.
Mà loại cương thi được nuôi dưỡng theo cách này đã hấp thu toàn bộ oán khí của tám thi thể còn lại, có thể nói là một hung thi thực sự, trình độ lợi hại của nó tương đương với Phi Thi, tiến thêm một bước nữa chính là bạt…
“Không đến mức đó chứ?”
Tôi lắc đầu: "Nếu nó là Phi Thi, vậy vừa rồi tôi hẳn không có cách nào có thể còn sống mà trở về mới đúng."
Lão Yên trợn mắt nhìn tôi một cái: "Là do vận khí của cậu tốt, cho nên cửu cửu quy nhất mới không bị mở ra hoàn toàn, nhưng bây giờ…”
Ông ấy vừa nói vừa yêu cầu giáo sư Hứa và Dược Quán Tử ở lại lối vào mộ thất, những người còn lại trong chúng tôi sẽ tiến vào mộ thất để giải quyết mấy con Phi Thi này.
Chúng tôi phải làm điều này, bởi vì phía sau mấy cỗ Phi Thi này rõ ràng là có một cánh cửa, nói cách khác nếu muốn tiếp tục tiến về phía trước thì chúng tôi chỉ có thể giết chết chúng nó thì mới đi được.
Không thể không nói chủ nhân của mộ nước Tăng này vì ngăn để ngăn chặn trộm mộ mà đã phát rồ.
Tuy nhiên, chúng tôi vừa mới đi qua khỏi hố chôn thì đã xuất hiện Phi Thi, vậy ở phía sau đến cùng sẽ còn xuất hiện thứ gì nữa?
Chúng tôi giơ súng ở trong tay lên, sau đó lộ ra dáng vẻ như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm mà tiến vào mộ thất lần nữa, nhưng thoáng nhìn mỗi một bộ thi thể treo trên tường kia vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lão Yên an ủi chúng tôi nói: "Nó đã bị Thương Thần bắn trúng, cho nên thực lực của nó chắc chắn đã bị tổn hại, thậm chí nó chưa chắc đã lợi hại.”
Nhưng cho dù là chúng tôi hay là chính ông ấy cũng không tin tưởng lắm vào những lời này, dù sao Phi Thi ở trong truyền thuyết được xem như là đao thương bất nhập, muốn giết chết nó, trừ phi vặn đứt đầu của nó xuống và nghiền nát nó hoàn toàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận