Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 342

Tôi cười nói: “Không phải là chuông nhạc của Tăng Hầu Ất mà ông đã nói à, cái thứ mà ông ta dốc hết toàn lực cả một nước để rèn ra, sau khi chết có lẽ cũng sẽ cất giữ cẩn thận.”
Lão Yên mỉm cười, sau đó tăng nhanh thêm động tác trên tay, nhưng giờ vừa đào xuống lại cảm thấy không đúng lắm, vậy mà phiến đá xanh này lại được đặt nằm ngang.
“Chẳng lẽ mộ thất còn có phía dưới nữa?” Giáo sư Hứa thò đầu qua từ phía sau: “Chôn cũng sâu thật.”
Nha Tử chậc một tiếng, nói mặc kệ ông ta chôn ở đâu làm gì, trước tiên cứ đào ra xem rồi lại nói.
Tốn khoảng chừng mười mấy phút, một phiến đá xanh cực lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người, hơn nữa nó nằm thẳng trên mặt đất, lão Yên đào dọc theo phiến đá xanh đó, sau đó nhìn thấy xung quanh toàn là những tấm đá xanh giống y như đúc.
“Dừng lại!” Đội trưởng Bạch đột nhiên hét lên một tiếng, động tác đang đào của lão Yên dừng lại, vội vàng hỏi bà ấy sao vậy?
Đội trưởng Bạch nằm trên mặt đất, nghiêng tai, cong hai ngón tay lên gõ lên phiến đá xanh nói: “Phía dưới trống rỗng.”
Lão Yên ừ một tiếng, nói phía dưới rỗng mới là đúng, điều này chứng minh mộ thất thật sự ở phía dưới.
Đội trưởng Bạch lại lắc đầu: “Đào thêm về phía trước xem.”
Lão Yên sững sờ một chút, tưởng rằng đã đào ra phiến đá xanh rồi thì cần phải đào tiếp dọc theo phiến đá xanh chứ, phía trước có thể có gì chứ?
Nhưng thái độ của đội trưởng Bạch lại không cho phép nghi ngờ: “Đào!”
Rất rõ ràng, lão Yên vẫn luôn nắm giữ quyền quyết định, nhưng ở trước mặt đội trưởng Bạch ông ấy lại rất nghe lời, ông ấy lập tức bỏ qua phiến đá xanh, tiếp tục đào về phía trước của hang động.
Nhưng lại đào sâu thêm một mét, cũng không nhìn thấy phía trước có cái gì, mà ngược lại phiến đá xanh bên dưới lại nhiều thêm một khối, Lão Yên ồ một tiếng: “Nhìn kích thước của phiến đá xanh này, mộ thất bên dưới rất to đấy!”
“Đừng nói lời vô dụng, mau đào về phía trước đi.” Nhìn ra dáng vẻ đội trưởng Bạch có chút lo lắng.
Lão Yên nhìn bà ấy một cái, có hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì cả, mà chỉ tiếp tục đào thêm, tôi thấy ông ấy đã có hơi mệt mỏi rồi thì thay cho ông ấy, giúp ông ấy đào về phía trước thêm một mét.
Bây giờ khoan hãy nói, vào lúc tôi đã chuẩn bị từ bỏ, chỉ nghe thấy đinh một tiếng, vậy mà phía trước lại đụng vào một thứ cứng rắn.
“Lão Yên, mau tới đây!” Tôi vội vàng gọi một tiếng.
Thật ra không cần đợi tôi gọi, ông ấy đã nghe thấy tiếng rồi chạy qua đây rồi, vẻ mặt khó mà tin được: “Đây là phong cách gì đây, mặt trước phía dưới đều có?”
“Trước tiên đào ra xem xem.” Tôi lắc đầu tỏ ý không hiểu, tóm lại cứ đào ra trước rồi lại nói.
Tiếp tục đào tiếp, chúng tôi dần dần trợn tròn hai mắt, chỉ thấy xuất hiện ở phía trước lại là một cánh cửa cực lớn, do hai phiến đá xanh tạo thành! Tôi phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đỉnh, mà mấy người chúng tôi đứng xếp hàng ra cũng không bằng được chiều rộng của nó.
Chẳng qua là to thì có to, nhưng phiến đá xanh này thật sự rất giản dị, mặt trên trừ rêu xanh ra thì không có gì cả.
“Lão Hứa, Nha Tử, giao cho hai người đấy…” sau khi lão Yên ngạc nhiên thán phục xong thì trực tiếp nói.
Cánh cửa đá to như thế này, nếu nói là không có cơ quan gì thì sợ là không ai tin, mà cho dù không có cơ quan thì cũng không đẩy ra được.
Giáo sư Hứa và Nha Tử bước lên phía trước, mỗi người đứng một bên mắt đầu nghiên cứu.
Chỉ thấy giáo sư Hứa lấy ra một cái kính lúp, nằm trên mặt đất tìm kiếm dần lên trên từng chút một, tay cũng không ngừng ấn ở hai bên. Phương pháp của Nha Tử không giống với ông ấy, anh ta đeo kính râm lên rồi cứ đứng ở nơi cách phiến đá xanh khoảng hai mét, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, dáng vẻ đó giống như là muốn nhìn ra một cái lỗ thủng ở trên phiến đá xanh vậy.
“Thầy ơi!” Nha Tử đột nhiên gọi lên một tiếng, giáo sư Hứa đang khom lưng, nghe thấy anh ta gọi thì cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà hỏi anh ta làm sao vậy.
Nha Tử hơi dừng lại, dường như là có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn chỉ vào phía trên cùng của phiến đá xanh nói: “Thầy xem, có phải là phía trên đó có thứ gì không?”
Bóng dáng của giáo sư Hứa hơi dừng lại, sau đó ông ấy đứng thẳng người dậy, lùi về phía sau mấy bước, nhìn theo phương hướng mà Nha Tử chỉ.
Ánh mắt của ông ấy không tốt như của Nha Tử, vì vậy vừa đỡ kính, vừa đặt kính lúp trước mắt kính để nhìn cẩn thận, nhìn một lát rồi ông ấy lại đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Trường An, cậu nghĩ cách nào đó để lên trên xem thử!”
Tôi vâng một tiếng, sau đó bảo Thương Thần nâng tôi lên, tôi nửa đứng trên vai anh ta rồi nhìn, nhưng vừa nhìn đã làm tôi bị dọa tới suýt nữa ngã xuống từ trên vai của Thương Thần.
Trên viền lồi ra của phiến đá xanh đó, lại đặt những ngón tay người lớn nhỏ đều có!
“Sao vậy?” Thương Thần vừa đỡ lấy tôi vừa hỏi.
Tôi tỉnh táo lại: “Đều là đoạn ngón tay, lão Yên, như này là có ý gì vậy?”
“Tế máu.” Lão Yên còn chưa lên tiếng, đội trưởng Bạch đã mở miệng nói: “Nghe kể lại, ngoại trừ lễ nghĩa và âm nhạc ra, Tăng Hầu Ất còn thích máu tanh, nếu như có thần dân vì bị oan mà muốn gặp ông ta, vậy thì phải lấy máu của bản thân mình để tế, như vậy mới có thể được ông ta triệu kiến.
Người khi đó đều tin là thật, truyền cho nhau rồi lại biến thành Tăng Hầu Ất thích ngón tay, vì vậy người tới gặp ông ta đều sẽ tự cắt một ngón tay của mình. Dù sao tự cắt một ngón tay thì cũng sẽ thấy máu, Tăng Hầu Ất cũng không nhắc nhở gì.”
Lời của bà ấy làm toàn thân chúng tôi nổi lên một lớp da gà, vốn tưởng rằng Tăng Hầu Ất thích lễ nghi âm nhạc, chắc hẳn sẽ là một quân tử phong nhã, không ngờ tới ông ta lại có sở thích kỳ lạ như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận