Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 222: Lối Đi Kỳ Lạ

“Công nghệ này thực sự quá tiên tiến rồi! Sàn nhà chủ yếu vẫn là đá cẩm thạch, nhưng kỹ thuật mài giữa lại không hề kém so với kỹ thuật hiện đại, đặc biệt là nó còn được trộn lẫn với một thành phần đặc biệt để cố định và kết dính với các vật liệu khác, rất giống với xi măng.”
Nha Tử ngồi xổm xuống, dùng tay sờ lên mặt đất, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Chỉ có hai khả năng, một là ngôi mộ này là giả và chúng ta công cốc rồi, hai là nước Thục cổ đã có được kỹ thuật này từ hàng ngàn năm trước, vậy thì thật khó tin.”
Xi măng?
Tôi chạm vào mặt đất, thực sự không hiểu làm thế nào mà Nha Tử có thể nhìn thấy được xi măng từ một khối nền hoàn chỉnh như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt không có chút ngạc nhiên nào của những người khác, tôi biết đó có lẽ lại là những gì mà anh ta đã học được từ người thầy chẳng khác nào cuốn bách khoa toàn thư kia.
“Khẳng định là vế sau.” Trong lúc tôi vẫn còn đang mải suy nghĩ, lão Yên đã không nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Bên ngoài có nhiều trạm kiểm soát như vậy, đến cả thời bây giờ cũng chẳng ai có tài mà bày ra được lắm thứ như thế đâu, xem ra nước Thục cổ này vẫn còn ẩn chứa quá nhiều bí mật chưa ai biết tới…”
Chúng tôi đều biết lời lão Yên nói không sai, vì thế lập tức nảy sinh sự sợ hãi với chuyến thám hiểm vào mộ Tàm Tùng này.
“Đi vào thôi.”
Lão Yên cọ chân xuống đất rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tơ tằm trên hai bên vách tường cũng càng ngày càng dày đặc hơn, hình ảnh phác họa cũng càng lúc càng rõ, tuy nhiên, đường nét cuối cùng vẫn rất đơn giản, chỉ có thể thấy đây hẳn là một câu chuyện xưa đau lòng được ghi lại.
Hai người Nha Tử và lão Yên đều cầm máy ảnh, vừa đi vừa chụp ảnh lia lịa, tuy rằng bọn họ chụp ảnh để thu thập tư liệu, nhưng mà trông chẳng khác nào đang đi du lịch vậy, điều này làm giảm bớt đi cảm giác sợ hãi trước đó.
“Mọi người không cảm thấy lối đi trong lăng mộ này quá dài sao?”
Không biết đã đi được bao lâu, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vấn đề. Thông thường, chiều dài của những lối đi trong các lăng mộ đều có con số cố định, từ 10 đến 20 mét, lối đi dài nhất cũng chỉ tới 50 mét mà thôi.
Nếu cách phần chính của ngôi mộ quá xa, ở giữa nhất định sẽ có một số lối rẽ dẫn tới ảnh cung, đó cũng chính là nơi chôn cất.
Tuy nhiên chúng tôi đã sắp đi được khoảng 100 mét rồi, thế mà giữa đường vẫn chưa gặp được thứ gì, như thể con đường này chẳng có điểm cuối vậy.
Lão Yên chỉ ừ một tiếng, nhưng trên mặt không xuất hiện cảm xúc nào khác, ông ấy vẫn tiếp tục đi về phía trước, những người khác cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ tỏ vẻ là mình đã nghe thấy.
“Lão Yên?” Tôi hô lên một câu.
Ông ấy quay lại nhìn tôi, rồi khẽ lắc đầu và dùng tay ra hiệu cho tôi giữ im lặng, sau đó lại quay đầu tiếp tục bước về phía trước.
Nha Tử đi bên cạnh tôi cũng đặt tay lên vai tôi, ý bảo tôi đừng nói gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy bầu không khí kỳ quái đến lạ lùng, nhưng nhìn vẻ mặt của họ, tôi cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể đi lặng lẽ bước theo sau.
Chúng tôi cứ đi như vậy được khoảng năm, sáu phút, tôi giữa chặt tay lão Yên lại, nhỏ giọng nói: “Lối đi này rất quái lạ, chúng ta đã đi được gần nửa tiếng đồng hồ rồi, những lăng mộ bình thường đều có quy định về chiều dài của đường đi, ngôi mộ này không hề bình thường.”
“Tôi biết.” Lão Yên dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: “Nhưng cậu không cảm thấy, mỗi lần cậu nghi ngờ lăng mộ này không bình thường, nó sẽ lập tức thay đổi sao?”
“Thay đổi?” Sắc mặt tôi lập tức biến đổi, tôi vội nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào.
Lão Yên chỉ vào những sợi tơ tằm trên vách mộ, yêu cầu tôi nói đi nói lại câu: lối đi trong ngôi mộ này không bình thường.
Tôi nhìn chằm chằm vào những sợi tơ ấy, chậm rãi nói lối đi trong lăng mộ này không bình thường, sau đó, một hình ảnh khiến tôi kinh ngạc đã hiện ra: Hình ảnh ban đầu đám tơ tằm tạo ra là một đôi nam nữ, nhưng ngay sau khi tôi nói ra câu đó, hình ảnh trên vách mộ ấy thế mà từ từ biến thành một đội quân, ngay cả những sợi tơ xung quanh cũng biến đổi.
“Mọi người phát hiện ra từ khi nào?” Tôi quay lại nhìn ba người bọn họ.
“Vào ngay lần đầu tiên cậu nói ra, ngay lúc tôi định trả lời cậu đã nhận thấy có gì đó không ổn, cho nên mới không nói gì cả.” Lão Yên giải thích, còn về phần hai người còn lại, Nha Tử phát hiện ra nhờ vào trí nhớ siêu phàm của mình, còn cô Thu cũng không hề nhận ra, nhưng cũng lười để ý đến tôi.
Nha Tử há miệng thở dốc, nói nhỏ một câu: “Cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện rồi!”
Một câu này đã làm tôi sởn cả tóc gáy, tôi không dám nói thêm gì nữa, chỉ đi theo họ từ từ quay trở về.
Nhưng cứ đi xuống dưới như vậy cũng không phải là cách, tôi móc ra một cuốn sổ từ trong balo, biết mấy câu nguệch ngoạc rồi đưa cho lão Yên, hỏi ông ấy tiếp theo nên làm gì?
Lão Yên cũng nhanh chóng đáp lại: Tùy theo hoàn cảnh mà hành động.
Tôi có chút bất lực, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Tôi cất cuốn sổ đi, rồi vừa đi vừa quan sát vách mộ, hy vọng có thể tìm ra điều bí ẩn trong đó, ấy vậy mà tôi thực sự tìm ra được một manh mối.
Những hình ảnh trên vách mộ không chỉ thay đổi khi chúng tôi nói có gì đó không ổn, mà cứ cách vài phút chúng sẽ đột nhiên thay đổi một lần.
Vốn dĩ, sự thay đổi này rất nhỏ nên rất khó để phát hiện ra, nhưng đã có kinh nghiệm từ bên ngoài rừng cây, cho nên tôi mới chú ý tới, rõ ràng giây trước vẫn là hình ảnh những đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, thế mà giây sau hình ảnh lại đột nhiên biến thành một chiến trường đẫm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận