Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 298

"Cũng đừng nghĩ tới nữa, nếu như ông ấy đã không vội, vậy chúng ta cũng đều đi nghỉ ngơi đi! Dù sao mấy ngày nay vẫn luôn phải chạy tới chạy lui không ngừng nghỉ, quả thực ai cũng mệt mỏi không chịu nổi, đặc biệt là Dược Quán Tử.” Giáo sư Hứa nói.
“Tôi vẫn có thể kiên trì thêm lát nữa.” Dược Quán Tử mỉm cười, nhưng vẻ mặt của ông ấy đã thể hiện rõ dáng vẻ kiệt sức đến mức không chịu nổi.
Giáo sư Hứa lắc đầu: “Nghỉ ngơi đi, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Nhưng tôi thấy vẻ mặt của lão Yên lại không giống vậy.” Dược Quán Tử lo lắng nói.
Giáo sư Hứa bất lực nói: “Là do ông lo lắng quá mức nên căn bệnh này mới không thể tốt lên được, lão Yên không lo lắng, vậy ông lo lắng làm gì?”
Dược Quán Tử bị giáo sư Hứa thúc giục đi ngủ, dù sao giáo sư Hứa cũng đã già, cho nên sau khi thúc giục Dược Quán Tử xong thì cũng đi nghỉ ngơi.
Nha Tử duỗi lưng một cái: "Trường An, đưa tôi đến nơi của cậu đi, tôi cũng phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”
“Tôi thấy anh vẫn rất sung sức mà.” Tôi vừa dẫn anh ta về phía gian phòng của mình, vừa liếc mắt nhìn.
Nha Tử kêu ai da hai tiếng, khoa trương nói: “Là do cậu không biết thôi, chứ kể từ khi cậu đến núi Diệp Gia, lão Yên đã giày vò chúng tôi cực kỳ thê thảm, tôi còn chưa kịp chợt mắt một lát thì đã bị ông ấy kéo lên xe, cho nên tôi đã ngủ gục suốt cả con đường này đấy.”
“Vậy sao anh còn nói muốn nghỉ ngơi?” Tôi không nói nên lời, khó trách anh ta lại sung sức như vậy.
Nha Tử nhún vai một cái rồi nói: “Chính là đạo lý càng ngủ nhiều càng buồn ngủ.”
Khi chúng tôi trở về phòng, Nha Tử không nói chuyện với tôi nữa mà ngả đầu xuống giường rồi ngủ thiếp đi, lúc này tôi cũng nhận ra ranh ta hẳn rất mệt mỏi rồi, cho dù có ngủ gục ở trên xe thì có lẽ việc di chuyển liên tục nhiều ngày như vậy cũng đã quá sức với anh ta.
Còn tôi thì lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào, cho nên tôi đã ngồi xuống một chiếc ghế gần đó rồi nhắm mắt lại để thư giãn, nhưng trong đầu đều là vẻ mặt của lão Yên khi nói đừng làm ông ấy thất vọng, ánh mắt hàm chứa rất nhiều ý nghĩa đó khiến tôi nhất thời không thể hiểu được!
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại về chuyện này, bản thân tôi có chút tâm phiền ý loạn và không khỏi cảm thấy bực bội mà gãi tóc.
Kế tiếp, tôi lại móc từ trong ngực ra cuốn “Tinh Quan Yếu Quyết”, sau khi hít vào một hơi thì lật chương Phá Quân ra.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi quyển sách này đến được tay tôi, nhưng tôi cũng chỉ mới đọc gần xong quyển Thất Sát, mặc dù nội dung của quyển Thất Sát tương đối phức tạp, chủ yếu là những ghi chép mang tính lý thuyết.
Còn quyển Phá Quân thì bắt đầu bằng tám chữ đằng đằng sát khí: “Tầm Long Điểm Huyệt, Đương Chúc Tinh Quan”, sau khi đọc đến những trang sau chính là các loại thủ pháp cụ thể để tầm long điểm huyệt, cũng như cách nên xử lý thế nào nếu gặp phải nguy cơ nào đó trong quá trình trộm mộ.
Tuy nhiên phía trên đó chỉ có vài nét chữ tương đối mơ hồ, mặc dù tôi đã nghiên cứu suốt cả buổi trưa nhưng vẫn không có tiến triển gì.
"Trường An, mấy giờ rồi?" Nha Tử mơ màng hỏi một câu.
Lúc này tôi mới dụi mắt, sau đó phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi.
“Trời tối rồi sao?” Giọng nói của Nha Tử càng trở nên mơ hồ hơn: “Khó trách tôi lại cảm thấy đói như thế.”
Ngay tại lúc tôi đang định trêu ghẹo anh ta vài câu thì nghe thấy phía bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
"Lão Yên, lão Yên ở đâu." Một giọng nói hoảng hốt truyền tới, khiến tôi lập tức nhảy dựng khỏi ghế, đây không phải là tiếng của trung đội trưởng Tiêu à? Lúc này anh ta hẳn là đang ở trong bệnh viện tâm thần mới đúng, sao lại chạy đến nơi này rồi?
Tôi vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy cảnh tượng trung đội trưởng Tiêu nắm lấy tay của lão Yên người vừa nghe thấy tiếng động mà chạy đến kia, hoảng sợ nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Động tĩnh mà trung đội trưởng Tiêu gây ra rất lớn, ngoài mấy cao thủ của 701 là chúng tôi ra thì những người còn lại trong đội khảo cổ và rất nhiều dân làng cũng bị kinh động, tất cả bọn họ đều đứng đó vừa tò mò vừa hoảng sợ nhìn về phía bên này!
Bởi vì tình hình của trung đội trưởng Tiêu lúc này thật sự không được tốt lắm, một thân trang phục cảnh sát vũ trang của anh ta đã rách tung tóe giống như treo vải rách ở trên người vậy, trên mặt còn có mấy đường vết máu giống như bị cào, tóc tai rối bời giống như tổ quạ, bộ dạng này đem ra so sánh với bộ dạng khí vũ hiên ngang vào buổi chiều tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lão Yên sắc mặt u ám hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bọn họ, bọn họ đã trở về." Trong giọng nói của trung đội trưởng Tiêu không giấu được vẻ sợ hãi, dù sao anh ta cũng là sĩ quan của lực lượng vũ trang, cho nên vẫn giữ được chút bình tĩnh mà vội vàng kể lại mọi chuyện.
Sau khi xe của lực lượng vũ trang đón được người và làm theo lời phân phó của lão Yên, cố gắng lái xe xuống núi với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng khi đi được nửa đường, trên đường đột nhiên xuất hiện một tảng đá khổng lồ, tựa hồ lăn từ trên núi xuống.
Năm sáu cảnh sát có vũ trang bước xuống xe, sau đó phải tốn rất nhiều công sức mới có thể di chuyển tảng đá kia đi, khi nổ máy lần nữa thì thời gian đã không còn nhiều.
Chính vì thế, vì để có thể lái xe tới bệnh viện tâm thần trước khi trời tối, tốc độ của xe cảnh sát vũ trang đã tăng lên không ít!
Đường núi vốn đã hẹp và vô cùng hiểm trở, tốc độ vừa tăng lên lại nảy sinh vấn đề, xe vừa mới xuống đến chân núi cư nhiên lại bị hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận