Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 194: Vách Đá

“Không phải như vậy.” Nha Tử lắc lắc đầu, chỉ tay về phía sau: “Nhưng mà phía trước cũng chẳng có gì khác biệt, không có đường đi, chỉ có một vách đá.”
Vách đá?
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, vất vả mãi mới tìm được đường ra, kết quả phát hiện ra phía trước cũng chỉ là một ngõ cụt, cảm giác này đúng là chua chát làm sao.
“Không thể nào…” Tôi suy nghĩ mất một lúc: “Hang động này có dấu vết đào bới của con người, sao ở đây lại xây một lối ra chỉ để nhảy xuống vực như thế?”
Nói xong, tôi đi về phía cửa hang, Nha Tử nói không sai, phía trước cửa hang là một bệ đá dài và rộng khoảng hai mét, còn phía trước, phía trên và hai bên bệ đá đều là vách đá cao.
Tôi dũng cảm tiến lên vài bước, duỗi cổ nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó tôi nhìn thấy một con đường, ừm, nếu kia có thể gọi là đường.
“Đó… Là đường chim à?”
Tôi đứng trên vách núi, nhìn con đường nhỏ được tạo ra bằng ván ở phía dưới, không biết đó là con đường do con người tạo ra hay nó đã tồn tại sẵn trong thiên nhiên rồi, con đường ấy chỉ rộng bằng một bàn chân, trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Vách đá bị mây mù bao phủ, không biết con đường ván chỉ rộng cỡ một bàn chân kia dẫn tới nơi nào, nếu nó biến mất giữa chừng, không biết tôi có dũng khí mà bò ngược trở về không nữa.
Chúng tôi cứ như vậy mà đứng chen chúc ở lối ra, cẩn thận không dám làm ra bất cứ động tác dư thừa nào, sợ mình sơ sẩy sẽ ngã thẳng xuống dưới.
Nha Tử kinh ngạc mà cảm thán một tiếng: “Nơi này sâu bao nhiêu mét vậy chứ?”
Anh ta vừa dứt lời, tôi đã cúi người nhặt một hòn đá, trực tiếp ném xuống dưới, qua một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng vang.
Sắc mặt chúng tôi đều tái đi, phải mất một hồi lâu tôi mới dám lên tiếng, đây chưa chắc đã là đường chim.
“Nhưng chúng ta cũng không thể quay đầu lại…” Nha Tử cười khổ một tiếng.
Tôi quay đầu lại nhìn, cũng đúng, nghĩ đến lũ chú thuyền trùng gớm ghiếc và bầy chuột trong hang động đá vôi, trong lòng tôi không khỏi ớn lạnh.
“Kính viễn vọng!” Lão Yên đứng bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng bỗng vươn tay ra, tôi vội vàng móc kính viễn vọng từ trong balo ra đưa cho ông ấy.
Lão Yên ghé mắt vào kính viễn vọng nhìn về phía xa, một lúc sau, ông ấy mới mở miệng: “Ngọn núi đối diện hình như là núi Nga Mi.”
Tôi cầm kính viễn vọng, cẩn thận quan sát phía xa, rồi lẩm bẩm: “Nga Mi thiên hạ tú, khí tượng khởi vạn thiên; Nhất sơn hàm tứ quý, thập lý bất đồng thiên.”
Tạm dịch là: Núi Nga Mi đẹp nhất thiên hạ, có muôn vàn kiểu thời tiết; Một núi có bốn mùa, bầu trời cách biệt với mười dặm xung quanh.
“Ha ha, Trường An, sao cậu cũng đọc thơ rồi?” Nha Tử trêu ghẹo.
Tôi cười gượng mấy tiếng, nói thỉnh thoảng mình cũng nổi lên chút máu văn nghệ.
“Đừng làm ổn nữa, nói như vậy ngọn núi phía đối diện quả là núi Nga Mi, vậy con đường trên vách đá này thật sự là đường chim sao?” Lão Yên khẽ nhíu mày.
Đối với con đường chim này, chúng tôi đã lường trước được sự khó khăn của nó nhưng không ai ngờ được, gọi là “đường” nhưng nó lại là một con đường gần như không thể đi được.
Chưa kể đến những thứ khác, nếu chúng tôi tới đây vào những năm trước, trên người không có một số thiết bị chuyên dụng, làm sao chúng tôi dám tay không mà leo xuống đó?
Cho dù lá gan có lớn tới đâu, chúng tôi chưa chắc đã có thể đi hết được con đường dưới đó, nếu lỡ trượt chân một cái, thứ chào đón chúng tôi chính là vực sâu vạn trượng!
“Trường An, cậu có thể nhìn ra con đường nào khác không?” Lão Yên chỉ bên dưới vách đá.
Đầu tiên tôi nhìn vào vách đá, sau đó nhìn những ngọn núi xung quanh, sau đó mới nói: “Sơn tuỳ thuỷ khúc bão loan loan, hữu nguyệt phân minh tại thử gian.”
Tạm dịch: Núi uốn cong theo dáng nước, có một cái hố rõ tại đây. Câu này thường được dùng trong phong thuỷ, nhất là khi tìm huyệt mộ. Dân gian thường tin rằng mộ tổ tiên ở nơi sau có sông, quanh có núi, sẽ đem lại may mắn, thịnh vượng cho con cháu đời sau.
“Là sao?” Nha Tử hoang mang.
Tôi bèn giải thích, mấy ngôi mộ trong núi bình thường được vây quay bởi núi và nước, phía sau lưng chúng tôi có nước, dưới chân là núi, vậy ở đây chắc chắn phải có mộ.
“Ai đó?”
Tôi vừa định giải thích kỹ càng hơn một chút, lại chợt nghe Côn Bố quát nhẹ một câu.
Phản ứng đầu tiên của tôi đó là quay đầu lại nhìn, vì nơi này chỉ có một lối ra vào là lối đi vừa rồi, nhưng tôi lại phát hiện ra điều không ổn, bởi vì ánh mắt của Côn Bố không hề nhìn về phía sau, mà nhìn về phía bên trái.
“Côn Bố, ở đây sao có thể có người?” Cô Thu nhấp một ngụm rượu, dùng chân gõ nhẹ xuống đất: “Nói như vậy bên dưới này không chừng chính là mộ của Tàm Tùng, để tôi đi trước, các cậu đi theo sau đi.”
Côn Bố duỗi tay ngăn cản cô Thu, rồi hỏi chúng tôi có thật là không hề cảm nhận được cảm giác bị người khác theo dõi không?
Nghe anh ta nói như vậy, tôi cũng cảm thấy hình như có thứ gì thực sự đang theo dõi chúng tôi từ phía sau.
Nhưng phía sau lưng chúng tôi là hang động, suốt chặng đường tới đây chúng tôi cũng chẳng phát hiện ra có người đi theo mình; phía trước lại còn là vách đá, hai bên chẳng có đường đi, chỉ có những cái cây mọc ra từ những kẽ đá, người nào có thể ẩn nấp được chứ?
Lão Yên rít hai hơi thuốc rồi nói: Trường An, cậu có còn nhớ lúc tôi bị người cản thi kia gây ra thương tích, hôm sau, khi cậu cõng tôi ra ngoài, tôi đã nói gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận