Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 163: Cơ Quan

Lão Yên cũng không thể nghĩ ra, chỉ nói chờ Côn Bố trở về sẽ hỏi thăm một chút về tình hình hiện tại.
Ai ngờ được, Côn Bố đi một chuyến đến hết cả buổi chiều, chạng vạng tối mới thấy anh ta kéo lê thân thể mệt mỏi trở về, chúng tôi bừa định mở miệng ra hỏi thì anh ta đã vội lắc đầu, rồi chỉ ra bên ngoài.
Vừa nhìn thì thấy chẳng có gì đáng chú ý cả, chỉ thấy người đàn ông xuất hiện buổi sáng đã quay lại, phía sau người này còn có mấy thi thể đang lung lay lung lay.
“Cản thi giữa ban ngày ban mặt như vậy ư?” Tôi ngây ngẩn cả người.
Những người cản thi bình thường đều là ngày ngủ đêm đi, nếu không sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho thi thể.
Côn Bố lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, nhìn chằm chằm ra ngoài và nói nhỏ: “Để xem gã muốn đi đâu!”
Người này đi cực kỳ thong thả, chỉ một khoảng cách ngắn từ bờ hồ tới đây, sau khi gã tới nơi này thì mặt trời cũng đã xuống núi, xung quanh là một mảng tối đen như mực.
Tôi nhìn chăm chú vào từng bước đi của người kia, khi đi đến nơi lão Yên chỉ cho mình, đột nhiên không thấy người kia đâu nữa, mấy thi thể đi theo sau lưng gã cũng biến mất không còn tăm hơi…
Tôi dụi dụi mắt, không dám tin nói: “Mọi, mọi người có nhìn thấy không?”
Sắc mặt của những người còn lại đều trở nên ngưng trọng, họ khẽ gật đầu. Chuyện khó tin như vậy lại xảy ra ngay trước mắt chúng tôi, cho dù là ai cũng không kịp phản ứng lại.
“Không thể nào cứ biến mất trong hư không như vậy.” Phải mất một lúc lâu sau lão Yên mới lên tiếng: “Người nọ rõ ràng vẫn còn sống, chỉ cần là người sống sẽ không thể tan biến trong không trung được.
Hơn nữa, mọi người có nhìn thấy không? Tốc độ đi của gã vô cùng chậm, như thể đang cố tình trì hoãn cho đến khi trời tối. Vì thế, hẳn là bọn chúng đang đề phòng chúng ta.”
Tôi suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải hỏi: “Chẳng lẽ ở đây có cơ quan gì sao?”
“Rất có thể.” Hai mắt của lão Yên sáng lên.
Tôi đề nghị đi xem thử, nhưng lão Yên lại ngăn cản tôi, nói người cản thi nọ sau khi phát hiện ra ảnh cổ thì rất cảnh giác với nhóm chúng tôi, hiện giờ cho dù tôi có tìm được cơ quan thì cũng không thể hành động hấp tấp được, vẫn phải chờ thêm một chút.
Sau đó lão Yên quay lại hỏi Côn Bố, khi bám theo gã cản thi kia, anh ta có phát hiện ra được gì không?
Côn Bố hừ một tiếng, nói rằng người đàn ông này đã đi bộ xuống núi, con đường gã đi dường như là đường tắt, không những an toàn mà còn có thể nhanh chóng tới được chân núi, sau đó Côn Bố đã bám theo gã tới chợ đen, lấy được thi thể rồi quay trở lại.
“Thanh thiên bạch nhật như vậy mà tới chợ đen, chứng tỏ họ đã quen làm loại chuyện này rồi.” Lão Yên sờ sờ cằm: “Càng ngày càng thú vị rồi đây, chúng ta ở lại đây canh giữ một lát, đuôi cáo sẽ nhanh chóng lộ ra thôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trốn mãi trong bụi cây như vậy cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, ngày đầu tiên qua đi mà chẳng có một chút động tĩnh gì, tựa như thể ngày hôm trước chúng tôi đều đang nằm mơ vậy.
Cả buổi sáng ngày hôm sau vẫn không có một chút tin tức nào như cũ, cô Thu sắp không thể chịu nổi nữa, bèn bảo mình sẽ đi xem thử.
“Chẳng may kinh động…” Lão Yên vừa muốn nói gì đó, liền mở to mắt nhìn về phía trước. Chúng tôi cũng nhìn theo tầm mắt của ông ấy, quả nhiên, có một người sống sờ sờ đang đứng ở đó, như thể là người nọ đột nhiên lao ra khỏi mặt đất vậy.
Nhưng lần này lại là một đứa bé, hình như mới khoảng sáu, bảy tuổi, cậu nhóc đứng đó nhìn qua nhìn lại rồi lại thình lình biến mất!
Chỉ là lần này tôi đã nhìn thấy rõ ràng, không phải đứa nhóc kia biến mất giữa không trung, mà dưới lòng bàn chân của nó tựa như sụp xuống, sau đó cả cơ thể nhanh chóng chìm vào khoảng hư không, như thể là bị nuốt vào trong vậy.
Quá trình này diễn ra rất ngắn, chỉ mất vài giây, hơn nữa xung quanh đều có cây cối che chắn, nên chỉ cần hơi lơ là thì sẽ không chú ý tới.
“Bọn họ xác định chúng ta đã không còn ở đây nữa?” Nha Tử nghiêng người sang một bên hỏi.
Lão Yên gật gật đầu, cười giống hệt một con cáo già. Ông ấy nói hẳn bọn chúng cho rằng chúng tôi đã rời đi, cho nên mới để lộ ra một chút manh mối như thế. Chẳng qua cơ quan kia thật sự rất tinh vi, lợi dụng địa hình, nếu có người đột nhiên biến mất trên mặt đất bằng phẳng như vậy, chúng tôi đã phát hiện ra lối vào từ lâu rồi.
Lão Yên nói không sai, nơi này bị cây cối che khuất, địa hình lại hơi nghiêng, cho nên sẽ tạo nên lỗi thị giác, bởi vậy nên chúng tôi mới cảm thấy nó thật kỳ diệu.
“Vậy chúng ta cùng qua đó đi?” Cô Thu xoa tay hầm hè, xem ra mấy ngày nay sống yên ổn quá làm cô ấy chịu không nổi nữa rồi.
Lão Yên lại lắc đầu, nói, nếu đã biết được chỗ này rồi, chúng tôi cũng chẳng cần vội, cứ đến chỗ đất trũng quan sát hai ngày đã.
“Nơi Thái Dương Thần Điểu từng xuất hiện nhất định sẽ để lại manh mối, sau khi chúng ta làm sáng tỏ chuyện ở đó, chạy sang bên này cũng không muộn.” Lão Yên nói.
Cô Thu lại không đồng ý, hỏi nhỡ chẳng may xảy ra sự cố thì chúng ta phải làm sao?
Lão Yên suy nghĩ một chút, chỉ vào tôi rồi nói: “Như vậy đi, tôi và Trường An đến chỗ đất trũng một chuyến, các cô ở lại đây canh, nếu xảy ra chuyện gì thì Côn Bố dùng cổ trùng thông báo cho chúng tôi.”
Cô Thu nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, nhưng cô ấy vẫn bổ sung thêm một câu: “Hai người đi nhanh về nhanh, tiếp tục ở đây nữa người tôi sẽ mốc meo mất! Hai ngày, nếu trong vòng hai ngày mà hai người còn chưa quay lại, tôi sẽ xuống núi thăm dò trước, xem thử cái ổ chuột này rốt cuộc đang muốn làm trò gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận