Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 105: Quái Vật Mặt Người

Một lúc sau thì thứ này cũng đã đi ra, nhưng vừa ra tới thì đã khiến chúng tôi choáng váng, thậm chí quên luôn cả việc nổ súng!
Cái thứ đồ chơi này cao gần hai mét, với khuôn mặt người khổng lồ to ít nhất phải bằng năm sáu người đàn ông trưởng thành, nhưng dưới cổ của nó lại mọc ra thân của một con dã thú, tứ chi tráng kiện của nó dường như chỉ cần phía trên đó khẽ động một cái là có thể nghiền nát con người thành thịt băm.
"Rốt cuộc thì đây là cái thứ đồ chơi quỷ quái gì vậy?” Lão Yên cũng cảm thấy bối rối.
Tôi hét lên: “Ông còn nhớ tiếng gầm giống người mà không phải người trong đoạn ghi âm kia không?”
Lão Yên chợt liếc nhìn tôi một cái rồi hét lên: “Vậy thì tranh thủ thời gian chạy đi, đám người chúng ta căn bản không đủ cho nó ăn đâu.”
Chẳng trách ông ấy lại có phản ứng như vậy, phải biết là lúc đó có ít nhất mười người trong đoạn ghi âm, thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng cầu cứu thì đã biến mất.
“Chạy đi đâu?” Tôi vừa hỏi vừa lùi lại.
Phía sau cánh cổng ngọc xanh là ngõ cụt, lối thoát duy nhất là nơi quái vật mặt người này đi ra, nhưng ai biết bên trong đó có còn quái vật nào khác hay không?
Lão Yên nói rằng chúng tôi cũng chỉ có thể chạy đến nơi quái vật mặt người này xuất hiện, dù sao so với ngõ cụt ở sau lưng thì vẫn còn một tia hy vọng sống.
"Manh Hiệp, cậu đi theo phía sau Rắn Độc đi.” Lão Yên dặn dò một câu.
Mặc dù các giác quan khác của Manh Hiệp rất nhạy bén, nhưng thứ này lại quá mức khủng bố, sơ ý một chút là có thể mất mạng, nếu chỉ dựa vào một mình Manh Hiệp đơn đả độc đấu thì không được.
Manh Hiệp cũng không từ chối, cùng Rắn Độc một trước một sau, chờ đợi hành động tiếp theo của chúng tôi.
"Gầm!"
Quái vật mặt người đột nhiên gầm lên một tiếng, tôi nhìn chằm chằm vào hàm răng sắc nhọn của nó, đồng thời run rẩy toàn thân: "Lão, lão Yên, e rằng những người đó đã bị cái con quái vật đầu người này ăn rồi.”
"Cái gì?” Không biết lão Yên đang móc lấy thứ gì ở trong ba lô, nghe tôi nói xong thì cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói quản nó là loại quái vật nào thì điều quan trọng nhất là phải trốn thoát.
Nói xong chỉ thấy ông ấy móc từ trong túi ra một thứ gì đó. Là một quả lựu đạn.
“Nếu ông dùng lựu đạn ở đây, nó có bị sập không?” Tôi vừa vội vàng bắn súng để ngăn chặn con quái vật đến gần vừa lên tiếng hỏi.
Tiếng gầm lên của lão Yên còn to hơn cả tôi: “Ông đây không quan tâm được nhiều như vậy, Rắn Độc, cậu nghe đây, đợi lát nữa tôi sẽ ném lựu đạn về phía con quái vật, cậu dẫn Manh Hiệp vòng qua từ bên trái. Trường An, cậu theo tôi vòng qua từ phía bên phải, chạy trốn trước đã rồi nói tiếp."
Tôi còn muốn nói gì nữa, nhưng con quái vật đã lao tới rồi! Đừng nhìn nó có kích thước to lớn, nhưng động tác lại không hề chậm, lão Yên cũng không hề cho chúng tôi cơ hội phản bác, sau khi tháo ngòi nổ ra thì hét lên một tiếng chạy, sau đó kéo tôi vòng từ bên phải đến sau lưng con quái vật.
Bùm!
Nương theo tiếng nổ, tôi và lão Yên đột nhiên nhảy về phía trước, sau đó cũng không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra ở phía sau, vừa đứng lên một cái là đã chạy nhanh về phía nơi con quái vật xuất hiện.
Mà phía sau lưng chúng tôi cũng truyền đến tiếng bỏ chạy của đám người Rắn Độc, không bao lâu sau thì đã nhìn thấy bọn họ đuổi kịp chúng tôi.
Rắn Độc lộ ra vẻ tái nhợt và bảo chúng tôi di chuyển nhanh hơn, bởi vì lựu đạn kia hoàn toàn vô dụng với con quái vật.
Anh ta vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân như sấm bên tai, cho nên tốc độ cũng tăng lên theo.
"Dừng lại, mau dừng lại!" Ngay khi tôi đang cắm đầu bỏ chạy thì đột nhiên nghe thấy tiếng lão Yên hét lên, cho nên tôi khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía ông ấy, chỉ thấy ông ấy đưa tay về phía tôi với vẻ mặt sợ hãi, như muốn bắt lấy tôi vậy.
Mà tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy cơ thể mình đang rơi thẳng đứng, lão Yên lao tới nắm lấy tay tôi, nhưng lực tiếp đất quá mạnh, khiến cho cả ông ấy cũng trực tiếp bị kéo xuống.
Bang Bang!
Cả hai chúng tôi lần lượt ngã xuống đất, cũng may là mặt đất ở đây mềm như cát nên đã tạo ra một chỗ đệm cho chúng tôi. Lúc này mới khiến chúng tôi không nhận phải sự tổn hại quá lớn.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Tôi đứng dậy, lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi, rõ ràng lúc tôi chạy cũng không phát hiện ra phía trước không có đường mà.
Lão Yên sắc mặt âm trầm nói mình không biết, ông ấy đã nhìn thấy con đường đột nhiên biến mất.
Chúng tôi nhìn nhau không nói gì, một lúc sau tôi mới phá vỡ sự im lặng: "Còn đám người Manh Hiệp đâu?"
"Tôi không biết, nhưng bọn họ ở phía sau chúng ta. Sau khi nhìn thấy chúng ta rơi xuống thì hẳn sẽ tìm một con đường khác.” Lão Yên nói.
Tôi gật nhẹ đầu, đầu tiên là cảm thấy yên tâm không ít, sau đó nhớ ra việc cho dù bọn họ có ở trên đó cũng chẳng tốt hơn là bao, dù sao nơi đó còn có một con quái vật mặt người mà…
“Lên xem một chút đi.” Lão Yên đứng dậy rồi vỗ nhẹ vào quần áo, sau đó bật đèn pin lên.
Nơi này là một cái hố sâu, nhưng tôi không có cảm giác có chỗ nào không đúng, dưới chân quả thực có một tầng cát, nhưng trong những hạt cát này cũng có không ít xương trắng.
“Hẳn là một loại thiên táng rồi.” Lão Yên lật cát ra, sau đó ngẫu nhiên rút ra một đoạn xương, đồng thời phát hiện ra chúng đã được nối lại thành một khối.
Tôi ngẩng đầu nhìn phía trên, sau đó nói cổ quốc Trường Dạ này cũng thật kỳ lạ rồi, phía sau lăng mộ của nữ vương còn có một ngôi mộ tập thể, chẳng lẽ không sợ sau khi thần dân sắp chết rơi xuống chất đống ở nơi này gây nên thi biến sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận