Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 251: Sự Thật Bị Mất Trên Bích Họa

“Mau, mau nhìn xem!” Đối với phát hiện ngoài ý muốn này, tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú, thậm chí còn quên mất quan tài đã bị mở ra một chút mà một lòng một dạ nghiên cứu miếng vải kia.
Lão Yên vừa mở miếng vải kia vừa kể lại nội dung ghi trong miếng vải: “Hình như đang kể câu chuyện về Tàm Tùng và nữ vương của nước Trường Dạ.”
“Cả hai người bọn họ sao?” Tôi tò mò nhìn lướt qua, phát hiện hình ảnh đầu tiên là Tàm Tùng đang đeo mặt nạ, ánh mắt trìu mến mà nhìn người phụ nữ ngồi trên ngai vàng cao cao, người phụ nữ kia có nhan sắc hơn người, biểu tình ngạo mạn, tựa như ngôi sao trên bầu trời cao, còn Tàm Tùng đứng ở một góc, mặc một bộ áo vải đơn giản, trên mặt dính đầy bụi bặm.
Tôi nói thầm: “Không đúng, Tàm Tùng tốt xấu gì cũng là quốc vương của nước Thục cổ, lẽ ra ông ta phải ngang hàng với nữ vương nước Trường Dạ mới đúng.”
“Cứ xem tiếp chẳng phải sẽ biết rồi sao.” Lão Yên không có ý kiến ​​gì, mà chậm rãi mở tiếp phần vải còn lại: “Nha Tử, cậu mau nhìn xem, không phải cậu đã từng nghiên cứu về chữ viết của nước Thục cổ à?”
Nghe vậy, Nha Tử cầm lấy tấm vải và chăm chú quan sát hai hình ảnh trước đó, rồi mở to mắt: “Ôi mẹ tôi ơi, không ngờ được quốc chủ của nước Thục cổ ấy vậy mà là một tên thích trồng cây si.”
“Mau nói chuyện gì đang xảy ra đi?” Lời nói của anh ta đã kích thích sự tò mò của chúng tôi, cho nên mọi người đều thúc giục Nha Tử.
Nha Tử cũng không vòng vo nữa, mà chậm rãi dịch đoạn văn tự trên miếng vải: “Sau hai năm du hành, cuối cùng tôi cũng gặp được nữ vương trong truyền thuyết. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, như ánh sao trên bầu trời, chỉ cần liếc nhìn cô ấy một lần cũng là sự báng bổ với vẻ đẹp của cô ấy! Chỉ với một lần liếc mắt như vậy, tôi biết tôi đã yêu cô ấy.”
Tôi vỗ nhẹ vào vai Nha Tử, hỏi lại anh ta liệu đó có đúng là nguyên văn những gì Tàm Tùng nói không?
“Tôi nói này Trường An, cậu có thể đừng quấy rầy tôi được không, nếu tôi không phiên dịch, mọi người có thể hiểu nổi không?”
Nha Tử trừng mắt với tôi, rồi lại tiếp tục phiên dịch: “Không ngờ được thế mà cô ấy cũng để ý đến tôi, hơn nữa còn bằng lòng nói chuyện cùng tôi, tôi vô cùng kích động, cô ấy nói cô ấy cũng đang tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão, bởi vì cô ấy muốn được ở bên người mình yêu lâu dài.”
“Tôi bắt đầu tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão khắp nơi, từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ nghe đến phương thuốc này, nhưng vì cô ấy, tôi sẵn sàng hy sinh hết thảy những gì mình có.”
Nha Tử tặc lưỡi hai tiếng: “Mấy hình ảnh tiếp theo đều nói về quá trình tìm kiếm phương thuốc gian nan vất vả suốt năm năm của Tàm Tùng, thậm chí ông ta còn chuyển bộ tộc của mình đến đồng bằng Thành Đô chỉ vì nơi đó được đồn là có thuốc trường sinh bất lão, đúng là một kẻ si tình.”
Chẳng có ai phát biểu ý kiến gì, chỉ thúc giục Nha Tử nói nhanh đi.
Những gì xảy ra tiếp theo đều theo mô típ cũ, nhưng cũng làm cho người ta phải thổn thức.
Sau khi Tàm Tùng tốn cố gắng tìm kiếm suốt năm năm, rốt cuộc cũng có được một mảnh thiên thạch đã tình cờ rơi xuống bên ngoài đồng bằng Thành Đô, trải qua quá trình nghiên cứu, dường như mảnh thiên thạch kia có tác dụng giúp con người níu kéo tuổi xuân.
Tàm Tùng cũng không màng năm năm mệt nhọc, ông ta cầm thiên thạch trong tay, bất chấp khó khăn để đưa nó tới nước Trường Dạ.
Nữ vương rất có hứng thú với mảnh thiên thạch mà Tàm Tùng mang tới, vội sai người cùng nhau nghiên cứu với Tàm Tùng, trong lúc này hai người bọn họ giống hệt như một cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, ngoại trừ lúc nhiên cứu, tất cả thời gian còn lại họ đều ở bên nhau, họ cùng nhau đi khắp nước Trường Dạ, tất cả người dân tại nước Trường Dạ cũng truyền tai nhau rằng nữ vương của họ sắp có chuyện mừng, họ còn coi Tàm Tùng như một vị vương phu.
“Tôi thật sự rất vui mừng, nữ vương nói, ngày cô ấy thực sự trường sinh bất lão, cô ấy sẽ gả cho tôi.” Nha Tử tiếp tục phiên dịch.
Trường sinh bất lão đương nhiên là chuyện chẳng dễ dàng, sau mấy năm nghiên cứu, cuối cùng Tàm Tùng cũng tìm ra cách để tạo ra một chiếc gương từ thiên thạch, đó chính là chiếc gương cổ Song Ngư mà chúng tôi đã mang về từ La Bố Bạc.
Chỉ là ông ta phát hiện ra rằng chất phóng xạ đặc biệt chứa trong thứ này không khiến con người trở nên bất tử, mà nó chỉ có thể giúp cơ thể được tái tạo lại!
Sự bất đồng quan điểm giữa ông ta và nữ vương cũng bộc lộ vào lúc này, Tàm Tùng cho rằng tái tạo lại con người không phải sự trường sinh thực sự, cho nên vẫn hy vọng có thể tiếp tục nghiên cứu, nhưng nữ vương không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, cô ấy muốn dung mạo của mình mãi dừng lại ở lúc xinh đẹp nhất, vì thế đã không màng tới sự phản đối của Tàm Tùng mà sử dụng gương cổ Song Ngư.
Đối mặt với lời chất vấn của Tàm Tùng, nữ vương cười lạnh nói mình chẳng qua chỉ lợi dụng Tàm Tùng mà thôi, lần đầu tiên nhìn thấy Tàm Tùng, sở dĩ cô ta đáp lại tình ý của Tàm Tùng là vì đang cảm thấy nhàm chán, về sau lại có người cố gắng hết sức để giúp đỡ mình tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão, nên tất nhiên cô ta sẽ không từ chối tình cảm của ông ta.
“Lúc đó cô ấy nói với tôi: Không ngờ anh còn có chút hữu dụng, thế mà có thể tìm ra được cách trường sinh thực sự, nhưng vì anh đã tốn quá nhiều thời gian, trên mặt của tôi cũng đã xuất hiện nếp nhăn, hơn nữa tôi cũng đã gần 40 tuổi rồi. Hiện giờ đã có được gương cổ Song Ngư, anh cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, anh tự mình nghiên cứu tiếp đi thôi.”
Giọng của Nha Tử có chút nặng nề: “Tôi thực sự không thể tin được, vậy mà nữ vương lại chẳng có chút tình ý nào với tôi, nhưng tôi lại yêu cô ấy rất sâu đậm, tôi không oán hận, tôi chỉ muốn cô ấy chờ thêm một chút, tôi nhất định sẽ nghiên cứu ra phương thuốc trường sinh chân chính, để cô ấy có thể sống thật lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận