Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 434

Người này đứng ở trong góc nhỏ, thân ảnh vừa lúc bị một cảnh sát vũ trang chặn lại một nửa, nên hành vi không gõ chuông của đối phương rất khó bị phát hiện, về phần những thành viên khác của dàn nhạc đang đứng ở xung quanh, lúc này bọn họ đều đang đắm chìm trong tiếng nhạc và hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến điều này.
Tôi lập tức lên tiếng gọi lão Yên, chỉ thấy ông ấy dùng ánh mắt hỏi tôi.
Tôi kể cho ông ấy nghe về chuyện mà tôi đã phát hiện được, chỉ thấy sắc mặt của ông ấy lập tức tối sầm, sau đó ông ấy làm ra một động tác và nói thầm: “Cậu đi xem thử, nhưng đừng rút dây động rừng, nếu có vấn đề thì cố gắng âm thầm giải quyết, nếu không đại hội ngàn người nghe thử này sẽ bị phá hư, bị đăng trên báo chí sẽ không dễ xử lý."
"Đã hiểu!” Tôi đáp lại một tiếng rồi im lặng rời khỏi chỗ ngồi, đi tới bên rìa khán đài và đứng sau cây cột nhìn chằm chằm vào người kia.
Người này giả bộ giơ búa gõ chuông, nhưng tôi có thể xác định chiếc búa của đối phương từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, ngược lại là ánh mắt của đối phương vẫn luôn không rời khỏi chiếc chuông, như thể đang tính toán điều gì đó.
Tôi rút phi đao ở bên hông ra, đồng thời chăm chú nhìn chằm chằm vào đối phương!
Đợi đến khi nhạc khúc tiến vào cao trào, người này đột nhiên cử động, chỉ thấy đối phương giơ búa lên rồi dùng toàn lực đánh vào chuông nhạc, còn tôi đảo mắt một cái, phi đao trong tay lập tức bắn ra, đồng thời người kia cũng nhanh chóng di chuyển.
Nhưng trong khoảnh khắc trước khi đối phương gõ vào chuông nhạc, phi đao đã đâm vào tay của đối phương khiến chiếc búa gõ chuông rơi xuống, mà tôi cũng đã nhanh chóng tiếp được chiếc búa gõ chuông rồi vỗ một chưởng vào sau gáy của người này, ngay khi đối phương vừa té xỉu thì tôi đã nhờ một cảnh sát vũ trang che chắn rồi nhanh chóng kéo người đi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi vừa lôi người kia ra sau cột thì cảnh sát vũ trang kia cũng đi qua, anh ta đã gặp tôi ở chỗ của trung đội trưởng Tiêu nên vừa rồi anh ta cũng phối hợp với tôi.
Tôi chỉ vào người nằm dưới đất: “Người này muốn phá hỏng đại hội nghe thử lần này.”
Sau đó, tôi giải thích sự việc từ đầu đến cuối, chỉ thấy người cảnh sát vũ trang này lắc đầu: “Cậu quá lỗ mãng rồi, bởi vì diễn tấu chuông nhạc cũng không đơn giản, làm sao cậu biết người này thật sự không phải là một trong những thành viên của đội diễn tấu chứ?
Chỉ bằng việc người này từ đầu đến cuối không động tới cũng không thể chứng minh được gì, nói không chừng một bản nhạc khúc đến cuối cùng chỉ cần người này gõ đúng một lần!"
Cảnh sát vũ trang này nói rất rõ ràng và có lý, khiến tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh vội vàng nhìn lên phía sân khấu, chỉ thấy nhạc khúc vẫn đang được diễn tấu ở nơi đó, còn những người kia thì đang đắm chìm trong tiếng nhạc nên không chú ý đến động tĩnh ở phía bên này của tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Anh trai, anh thấy rồi đó, hẳn là không bắt nhầm đâu."
"Xem như cậu may mắn." Vị cảnh sát vũ trang này cũng thở phào nhẹ nhõm rồi thuận tay chỉ vào phía bên ngoài hội trường: "Bên kia có một căn phòng nhỏ, cậu kéo người này vào đó trước đi, đợi đến khi kết thúc đại hội nghe thử thì thẩm vấn, đừng gây ra náo loạn."
Tôi gật nhẹ đầu, sau đó khom lưng kéo người này đi về hướng cảnh sát vũ trang chỉ.
Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, ngoài một bộ bàn ghế ra thì không còn thứ gì khác, tôi lấy từ trong ngực ra một sợi dây rồi trói đối phương vào chân bàn, sau đó mới ngồi lên ghế nghỉ ngơi.
Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy có chút không đúng.
Ví như làm thế nào mà người này trà trộn vào được dàn nhạc, nếu đã có thể lẫn vào được thì sao lại có thể giống như bao cỏ không hề có một chút năng lực phản kháng nào dưới sự tấn công của tôi chứ?
Quá mức thuận lợi khiến tôi cảm thấy có chút bất an, nhưng khúc nhạc không bị gián đoạn có nghĩa là người này hoàn toàn không nên đứng đó ...
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì tiếng nhạc ở bên ngoài dần dần ngừng lại, sau đó tôi còn nghe được tiếng vỗ tay như sấm và bài phát biểu đầy nhiệt huyết của Cố Thuận Chương, thậm chí ông ấy còn mời những vị khách quý có hứng thú thì có thể đến thăm địa điểm khai quật.
Bên ngoài dần dần trở nên yên tĩnh, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình, tôi vội vàng mở cửa thì thấy lão Yên đang vội vàng đi tới.
Phía sau ông ấy cách đó không xa là Lưu Hàn Thu và Trường Không đang lộ ra vẻ mặt không có ý tốt nhìn chằm chằm vào lão Yên, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lão Yên nhanh chóng bước đến chỗ tôi rồi hạ giọng nói: “Trường An, người đó thế nào rồi?”
“Ngất xỉu.” Tôi cảm thấy thái độ của lão Yên rất kỳ lạ, giống như sợ người đó sẽ xảy ra chuyện, cho nên tôi vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đánh đối phương bất tỉnh, cũng không có làm gì khác."
Lão Yên vội vàng nói: "Chuyện này phỏng chừng sẽ có biến cố, nếu như lát nữa có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu cũng đừng hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh, tôi nhất định sẽ trả lại công đạo cho cậu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận