Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 363

“Trường An, cố lên!” Lão Yên hô một tiếng, sau đó tôi liền nghe thấy tiếng leng keng. Tôi vừa tránh vừa nhìn qua khe hở, chỉ thấy lão Yên đổ hết đồ trong túi xuống đất, lục lọi tìm kiếm bên trong, cũng không biết đang tìm cái gì.
“Lão Yên, ông cũng đừng hành động liều lĩnh!” Xét thấy ông ấy luôn làm ra những điều không thể tưởng tượng nổi vào những thời điểm quan trọng nên tôi đã lớn tiếng cảnh báo ông ấy.
Lão Yên lục đồ, không ngẩng đầu lên nói: “Sao cậu lại nói chuyện với thầy mình như vậy hả, đừng nói nhảm nữa, lát nữa đao chém lên trên người cậu tôi cũng không cứu được đâu."
Ông ấy vừa dứt lời, một thanh trường đao đã chém lên mặt đất trước mặt tôi, cách mũi tôi chỉ có mấy xăng-ti-mét. Tôi sợ đến mức nuốt lại lời muốn nói với lão Yên vào bụng, ôm đầu lăn một vòng bên cạnh.
“Nhìn xem có cơ quan nào không, nhất định phải có thứ gì đó điều khiển thứ đồ chơi này!” Tôi chật vật lăn qua lăn lại giữa đám con rối chiến xa, rất nhiều lần trường đao kia đều đâm qua đâm lại xẹt qua trên đầu khiến mái tóc mới mọc của tôi gần như không còn nữa, tính mạng của tôi như treo ở trên lưng quần, tôi sợ tới mức vội vàng quát lớn.
Giáo sư Hứa trả lời rất nhanh, nhưng lời của ông ấy khiến tôi càng thêm tuyệt vọng, ông ấy nói toàn bộ lối đi này chính là cơ quan, nếu muốn dừng lại, trừ phi chúng tôi rời khỏi đây.
Rời khỏi là việc không có khả năng, không nói đến việc chúng tôi còn phải đi đến chủ mộ, chỉ riêng việc Thương Thần và đội trưởng Bạch hiện tại còn không biết sống chết thế nào, chúng tôi không thể bỏ lại họ mà rút lui được.
Tôi quát: “Vậy mấy người nhanh lên đi, tôi sắp hói đến nơi rồi!”
“Đến đây!” Lão Yên đáp một câu, tôi quay sang nhìn, dọa tôi sợ tới mức suýt nữa trở thành vong hồn dưới trường đao.
Chỉ thấy trong tay lão Yên cầm một thứ tương tự như lựu đạn nhưng lại không quá giống, cứ như vậy vọt vào.
Tôi vội hét lớn ngăn ông ấy lại, thể trạng của ông ấy so với tôi thì hơi mập một chút, nếu tiến vào cũng không dễ dàng tránh né được như tôi.
Nhưng ông ấy giống như không hề nghe thấy, cũng không để ý đến đám rối gỗ bên cạnh đang chém tới, nhanh chóng tới gần tôi.
Tôi sợ đến mức không còn quan tâm đến điều gì khác, trực tiếp đứng lên nghênh đón lão Yên, giơ tay ngăn cản trường đao chém về phía ông ấy.
Một cơn đau âm ỉ truyền đến, tôi rít lên một tiếng sau đó cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng vén quần áo lên nhìn: “Cái này... da còn chưa bị rách à?”
“Thật à!” Lão Yên cũng hét lên, lúc này chúng tôi mới ý thức được một vấn đề. Cho dù mấy con rối này còn hữu dụng, nhưng mấy thanh trường đao này ở trong cổ mộ quá lâu, lại không được bảo quản tốt, thời gian dài như vậy nhất định đã rỉ sét, bởi vì quá tối nên chúng tôi mới không chú ý tới.
Điều khiến chúng tôi bó tay bó chân với mấy con rối chiến xa này chính là trường đao trên tay của chúng, lần này chúng tôi có thể buông lỏng tay chân rồi.
Tôi trực tiếp bò dậy, cầm con dao găm suýt chút đã rơi khỏi tay, bắt đầu chém từng con rối chiến xa, mấy thanh trường đao chém lên người tôi cũng không gây ra thương tổn gì ngoài cảm giác hơi đau một chút.
Lão Yên và giáo sư Hứa cũng kịp thời phản ứng lại, người sau nhanh chóng chạy tới hỗ trợ, người trước thì vẻ mặt mơ hồ.
Tôi vội hỏi ông ấy làm sao vậy, ông ấy liền nhìn chằm chằm thứ trên tay rồi nói: “Tôi nên làm gì với thứ vũ khí này đây?”
“Đây là loại vũ khí gì thế?” Nghe ông ấy nói như vậy chúng tôi cũng sửng sốt, vừa rồi ông ấy vội vàng giơ vật này xông vào, rõ ràng là muốn dùng thứ này đối phó với những con rối chiến xa kia.
Lão Yên nhìn đồ trên tay, vẻ mặt có chút ngốc: “Lựu đạn tự chế.”
“Ông điên rồi à?” Tôi kinh ngạc nói, vừa rồi tôi còn đang ở bên trong đó, chẳng lẽ ông ấy muốn nổ chết cả tôi luôn sao, nhưng chính ông ấy lúc đấy cũng xông vào.
Giáo sư Hứa cũng mắng một câu: “Ông muốn đồng quy vu tận với mấy thứ đầu gỗ này luôn à?”
Lão Yên cũng biết mình lỗ mãng, liền ném lựu đạn ra ngoài, sau đó hét một tiếng: “Nằm xuống.”
Tôi ở trong lòng mắng một câu, rất nhanh đã nằm sấp xuống, chợt nghe được một tiếng “đùng”, toàn bộ mặt đất đều chấn động, tro bụi mù mịt khiến tôi ho sặc sụa.
“Rốt cuộc ông tự chế lựu đạn quái quỷ gì vậy?” Tôi đứng dậy, đưa tay phủi bụi trên người, lúc này mới phát hiện tất cả rối gỗ chiến xa đều ngã trái ngã phải, căn bản đều đứng không nổi.
Lão Yên kéo giáo sư Hứa qua, quát tôi: “Đi nhanh lên.”
Theo lời nói của ông ấy, tôi lại nghe được một tiếng “ầm”, thì ra ông ấy còn có hậu chiêu!
Tôi vội vàng chạy đến chỗ mấy người đội trưởng Bạch biến mất, lão Yên kéo giáo sư Hứa cũng đi theo, lúc này còn chưa chạy xa thì đột nhiên cảm thấy mặt đất sập xuống, cả người đều rơi xuống.
Lúc ngã xuống, trong đầu tôi chỉ có một câu: Đậu má, cổ mộ này rốt cuộc sâu bao nhiêu vậy?
Chỉ chốc lát sau đã rơi xuống đất, tôi vừa định đứng lên thì đã bị đám người lão Yên phía sau rơi xuống đè ngã, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Lão Yên đứng dậy, trong nhanh chóng kéo tôi dậy, sau đó hỏi tôi thế nào rồi.
Tôi rầm rì đứng lên: “Ông sẽ không cố ý đấy chứ?”
“Ai bảo tên nhóc cậu chạy nhanh như vậy làm gì?” Lão Yên oán trách.
Lúc này tiếng hừ lạnh của đội trưởng Bạch truyền đến, chúng tôi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy nhóm người đội trưởng Bạch đang dựa vào một bên, bộ dạng này xem ra là đang đợi chúng tôi.
Khó trách vừa rồi chúng tôi không nghe được âm thanh của bọn họ, căn bản là bởi vì bọn họ vừa vào liền rơi xuống, tuy rằng không phải rất sâu, nhưng cũng không thể nào truyền âm lên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận