Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 187: Nước Ngầm

Tôi cầm chặt đèn pin, sờ vào cánh tay lạnh buốt, chỉ cảm thấy hình như nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống.
Côn Bố đi phía trước lắc đầu, nói: “Không, là do phía trước có nước.”
Có nước?
Quả nhiên, sau khi Côn Bố nói ra câu này được khoảng năm phút, chúng tôi đã bước vào một vũng nước đọng, tôi cúi xuống vốc một vốc nước lên, chỉ cảm thấy nước này lạnh thấu xương.
Theo những vũng nước xuất hiện càng lúc càng nhiều, hang động cũng từ từ rộng rãi hơn, cuối cùng cho dù năm người chúng tôi có đi thẳng hàng với nhau cũng không cảm thấy chen chúc, chẳng qua nước dưới chân cũng nhiều lên, chẳng mấy chốc đã qua mắt cá chân rồi.
“Nước này từ đâu tới thế?”
Tôi nhìn quanh khắp bốn phía, tuy vách núi nơi này cũng ẩm ướt, nhưng rõ ràng là bởi vì do có nước tích tụ.
Nha Tử ôm vai tôi cười nói: “Nước tích tụ trong núi không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Xem tình hình ở đây thì có vẻ là nước ngầm rồi.”
Nước ngầm?
Tôi khẽ lắc đầu: “Không thể nào, anh đừng quên chúng ta đang ở một nơi khá cao, nếu đây là nước ngầm, vậy chẳng phải toàn bộ ngọn núi sẽ chìm trong nước hay sao?”
“Là ngầm thấm ngược lên.” Lão Yên chỉ tay về phía trước, nói: “Nước càng ngày càng nhiều, lại không thấy được nguồn nước ở đâu, vậy phải chắc tới tám phần đây là nước thấm ngược từ dưới lên.”
Tôi nhìn về phía trước và thấy một dòng sông nhỏ uốn lượn trong hang, mặt sông xanh biếc, phản chiếu rêu phong.
Tôi lội nước, chậm rãi tiến lên phía trước vài bước, rồi quay đầu lại nói với mọi người: “Nước này thật sự là nước ngầm à?”
“Ha ha, đó là chuyện bình thường. Mặc dù nơi chúng ta đang đứng khá cao so với mặt nước biểu, nhưng nước ngầm không nhất thiết cứ phải chảy từ dưới lên nha!
Cậu nhìn xem, dọc đường đi chúng ta gặp rất nhiều con suối, nói không chừng là nước ở đó thấm lên đấy!” Nha Tử từ từ giải thích, anh ta còn nói ra một loạt danh từ mà tôi nghe không hiểu, gì mà loại núi nào có thể dẫn nước… Có lẽ vì thấy tôi nghe không hiểu, nên anh ta mới bổ sung thêm một câu tương đối dễ hiểu như thế.
Tôi chẳng buồn nhìn anh ta mà chỉ ồ một tiếng. Nhưng càng đi, lượng nước tích tụ lại càng nhiều, từ mắt cá nhân, nước cao dần tới cẳng chân rồi lên tận đầu gối, mà thoạt nhìn có vẻ chúng tôi mới qua được nửa sông.
“Chẳng lẽ càng về phía trước nước lại càng sâu ư?”
Lão Yên cuốn một lớp băng dính thật dày trên đùi để chống thấm nước, sau đó mới đi xuống, nhưng dù vậy, dòng nước lạnh buốt tới tận xương vẫn thấm vào trong chân ông ấy, vết thương khó khăn lắm mới lành được nay lại vì thế mà nứt ra, lão Yên đã đau đến mức môi trắng bệch.
Nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi muốn cõng ông ấy qua đoạn này, nhưng lão Yên lại thẳng thừng né tránh tôi: “Cậu cũng không nhìn lại vết thương trên vai mình đi, đừng để cả hai người chúng ta cùng ngã vào trong nước.”
“Để tôi!”
Nha Tử cười hì hì, lão Yên đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới, thấy có vẻ không tin tưởng lắm.
Nha Tử liền sốt ruột, trực tiếp tóm lấy cánh tay của lão Yên, ông ấy cười mấy tiếng rồi cũng không né tránh nữa, ghé vào lưng Nha Tử và dặn dò anh ta nhất định phải đi chậm một chút.
Nước đã ngập đến thắt lưng, mọi người đã không còn sức để cười nữa, cho dù là hai người lành lặn nhất trong đội chúng tôi là Côn Bố và cô Thu, trong làn nước lạnh như băng này, môi họ cũng trở nên trắng bệch, khi nói chuyện còn run run.
“Sao, sao lại, lại lạnh thế này?” Cô Thu xoa xoa cánh tay, cô ấy lấy mồi lửa từ trong balo ra để sưởi ấm một chút, nhưng độ ấm từ mồi lửa lúc này cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng qua nó chỉ có chút tác dụng an ủi tâm lý mà thôi.
Tôi đưa tay chạm vào mặt nước, vừa định nói gì đó thì hình như nhìn thấy cái bóng đen đang bơi trong nước, tuy nhiên khi tôi nhìn kỹ lại thì lại chẳng thấy gì.
Tôi dụi mắt và nhìn chằm chằm xuống đáy nước với vẻ ngạc nhiên.
“Làm sao vậy?” Côn Bố đứng bên cạnh cất tiếng hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không có gì, chắc là tôi bị hoa mắt thôi.”
Côn Bố không yên tâm, kiên quyết hỏi tôi đã nhìn thấy gì. Tôi đành phải trả lời anh ta, nào ngờ sắc mặt của Côn Bố lập tức thay đổi, ra hiệu cho toàn đội dừng lại, rồi nhanh chóng thả cổ trùng ra dò đường.
Vốn dĩ Côn Bố đã thả cổ trùng ra ngay từ lúc mới tiến vào trong hang động này rồi, chỉ khi nước trở nên sâu và lạnh hơn, anh ta mới thu hồi ảnh cổ lại, thứ nhất là bởi vì môi trường như vậy sẽ gây tổn hại rất lớn tới ảnh cổ, thứ hai là trên đường chúng tôi cũng không gặp phải chuyện gì, cho nên không cần phải hy sinh ảnh cổ một cách vô ích.
Ảnh cổ vừa mới chạm vào mặt nước đã mất tích, qua chừng nửa phút sau, nó mới quay lại lòng bàn tay của Côn Bố, lắc lắc mông.
“Dưới nước có thứ gì đó, mọi người cẩn thận!” Côn Bố thu ảnh cổ về, dùng sắc mặt ngưng trọng dặn dò mọi người.
Anh ta vừa nói trong nước có thứ gì đó, tôi liền nghĩ ngay tới cái bóng kia, vội nắm chặt con dao găm trong tay!
Hiện giờ chúng tôi đã đi đến giữa sông, căn bản không thể quay lại, nếu thứ trong nước kia quá hung hãn, sợ là chúng tôi không thể chống đỡ nổi.
Lão Yên bảo mỗi người chúng tôi cầm lấy một thanh sắt, vừa để dò đường dưới nước, vừa để kịp thời phát hiện ra nếu có thứ gì đó tới gần.
“Đi thôi.”
Côn Bố đi lên phía trước mở đường, tôi và cô Thu chia nhau đi bên cạnh Nha Tử, anh ta đang cõng lão Yên, nếu thực sự bị tấn công, Nha Tử căn bản không có cách nào đánh trả được.
Đi trong nước thế này vốn đã khiến thể lực của mọi người gần như cạn kiệt rồi, hiện giờ trong nước còn xuất hiện thứ gì đó, chúng tôi chỉ có thể miễn cưỡng sốc lại tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận