Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 287

Anh ta đi ở phía trước, ôm A Thanh được bọc trong áo sơ mi vào trong ngực, tựa như đối phương chỉ đang ngủ, nhẹ giọng dỗ dành cô ấy.
Máu từ từ chảy ra, nhuộm đỏ áo sơ mi, khiến khung cảnh càng thêm quỷ dị.
Tôi và Tiểu Thịnh nhìn nhau, tuy hai ngày nay chúng tôi chỉ mới gặp nhau và chưa hề nói chuyện với nhau nhưng lúc này chúng tôi đã hiểu ý của nhau - Sợ là ngày Ninh Viễn phát điên cũng không xa.
Không, phải nói bộ dáng anh ta như thế này là đã phát điên rồi!
Ninh Viễn cứ như vậy đi ra khỏi rừng rồi đi vào làng, cũng không thèm quan tâm đến biểu cảm kinh ngạc và sợ hãi của người khác khi nhìn thấy anh ta.
Anh ta không ngừng đi về phía trước, không có ai biết đích đến của anh ta là ở đâu.
Tôi và Tiểu Thịnh sợ anh ta xảy ra chuyện nên đành phải đi theo, cuối cùng mới phát hiện anh ta căn bản không có đích đến...
Có lẽ anh ta cảm thấy chỉ cần dừng lại là phải chấp nhận sự thật A Thành đã chết chăng?
Chúng tôi đi như vậy gần một tiếng đồng hồ, trên đường xuống núi, hai bên đều là vách đá dựng đứng, cảnh tượng đó làm chúng tôi hoảng hồn, sợ Ninh Viễn sẽ nhảy xuống mà không cần suy nghĩ.
Tiểu Thịnh có lẽ không chịu nổi nữa, giữ chặt Ninh Viễn nói: “Đội trưởng Ninh, anh tỉnh táo lại đi, A Thanh cô ấy đã đi rồi!”
Ánh mắt Ninh Viễn hướng về phía Tiểu Thịnh, nhưng trong mắt lại không lộ ra thần thái, vẻ mặt đờ đẫn, thoạt nhìn như người vô hồn.
Tiểu Thịnh tức giận giật lấy thi thể từ trong tay Ninh Viễn, anh ta không dám ôm vào lòng, cũng không dám vứt đi, chỉ ôm nó cách xa cơ thể mình.
"Anh nhìn cho kỹ đi, cô ấy đã chết rồi! Đội trưởng Ninh, A Thanh đối với anh quan trọng thế nào chúng tôi đều hiểu, nhưng anh cũng đừng quên chuyện anh đã đồng ý với giáo sư Cố, A Thành là người, nhưng những người bởi vì A Thanh mà phải ở lại chẳng lẽ không phải là người?" Tiểu Thịnh hét lớn, cuối cùng anh ta cũng tức giận rồi.
Nhưng Ninh Viễn lại không có nghe lọt, chỉ điên cuồng lao về phía Tiểu Thịnh, cố giật lấy thi thể từ trong tay anh ta.
Không biết Tiểu Thịnh có phải là bị ép đến điên rồi không, anh ta né tránh tay Ninh Viễn đang muốn cướp lại rồi trực tiếp ném thi thể được áo sơ mi bọc lại xuống vách núi bên cạnh: “Ném rồi, A Thanh đi rồi, anh có muốn đi theo cô ấy luôn không, hả?”
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt tôi hơi híp lại, cả người nhào về phía trước, giữ chặt Ninh Viễn đang muốn nhảy xuống vách núi, ôm chặt lấy anh ta.
"Đừng chọc tức anh ta nữa!" Tôi hét lên.
Người mình yêu chết một cách bi thảm như vậy, Ninh Viễn tạm thời thần trí không tỉnh táo cũng có thể hiểu được, lúc này kích thích tốt có thể làm cho anh ta khôi phục lại, nhưng nếu không tốt có thể sẽ làm cho anh ta càng thêm nghiêm trọng hơn!
Hiển nhiên, sự kích thích của Tiểu Thịnh đối với Ninh Viễn thuộc vế thứ hai.
Tiểu Thịnh có lẽ không ngờ mọi chuyện lại như thế này, anh ta sợ đến mức vội vàng đi lên cùng tôi đè lại Ninh Viễn đang nổi điên.
Ninh Viễn chắc biết có hai người chúng tôi đè lại thì anh ta căn bản không thể thoát ra được, cho nên đã yên tĩnh lại, nhưng chúng tôi vẫn không dám buông ra.
Chúng tôi sợ mình chỉ sơ ý một chút anh ta sẽ nhảy xuống.
Anh ta im lặng hồi lâu, khi chúng tôi cho rằng anh ta đã bình tĩnh lại thì anh ta đột nhiên nói: “Sao cậu không cứu cô ấy?”
Tôi có chút ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra những lời này của anh ta là đang nói với Tiểu Thịnh, bởi vì Tiểu Thịnh từng nói lúc anh ta đi vào rừng thì thấy A Thanh đang cắt thịt của mình, nói cách khác khi đó cô ấy vẫn chưa chết.
Tôi cũng ngước mắt nhìn Tiểu Thịnh, tôi nhớ rõ lúc ấy anh ta chạy tới đã nói lại có người chết.
Tiểu Thịnh đặt mông ngồi dưới đất: "Lúc ấy ruột cô ấy đã lòi hết ra, nhất định không thể sống nổi nữa, cho nên tôi... tôi..."
Ninh Viễn vùng ra khỏi tôi, túm lấy cổ áo Tiểu Thịnh: "Cậu cho rằng cô ấy sẽ chết cho nên mới không cứu cô ấy? Tiểu Thịnh ngày thường tôi đối với cậu thế nào? Nếu cậu cố ngăn lại chút nào hay chút đó, thì có thể cô ấy đã không chết rồi! Cô ấy trở nên như vậy, cậu sợ cô ấy, tôi hiểu, nhưng cậu cũng không thể chưa thử làm gì đã vội né tránh như vậy chứ.”
Giọng nói của anh ta càng ngày càng khàn đi: "Bây giờ cậu còn ném cô ấy đi nữa, cô ấy ở dưới vách núi phải lạnh lẽo biết chừng nào.”
Nói xong, anh ta đột nhiên nhìn Tiểu Thịnh cười hung ác, điên cuồng nói: "Nếu không thì cậu cũng đi xuống làm bạn cùng cô ấy?”
Anh ta vừa nói vừa đẩy Tiểu Thịnh, Tiểu Thịnh bị trẹo cổ chân suýt rơi khỏi vách đá, dọa tôi phải nói ngay: “Tôi có thể giúp anh tìm lại!”
Ninh Viễn đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia giống như lang sói đang đói bỗng nhìn thấy con mồi.
Tôi nuốt nước miếng: “Điều kiện tiên quyết chính là cô ấy không bị dã thú ăn thịt.”
Chẳng ai biết được phía dưới vách núi này có thứ gì, nếu đã bị dã thú ăn thịt, thì cho dù tôi có bản lĩnh cỡ nào cũng không thể tìm người về được.
Ninh Viễn buông Tiểu Thịnh sắc mặt đang trắng bệch ra, để mặc cho anh ta ngồi dưới đất thở dốc, còn bản thân thì chạy đến trước mặt tôi nói: "Rốt cuộc cậu là ai?"
“Không phải anh đã biết rồi sao, tôi chính là sinh viên đại học đang đi thực tập.” Tôi nói mà không hề đỏ mặt hay tim đập nhanh.
Ninh Viễn hừ một tiếng: "Cậu cho rằng tôi là kẻ ngu à? Trên người cậu làm gì có khí chất của người có trí thức. Huống chi, ngay cả người suốt ngày xử lý quan tài như Tiểu Thịnh còn bị A Thanh dọa, cậu lại dám nói muốn đi tìm cô ấy? Mau nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc là ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận