Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 519

Cô Thu có chút bực bội: “Làm sao tôi biết được? Mắt thấy là thật, cậu nhìn xem con súc sinh kia bây giờ có dám ra tay với Côn Bố không?”’.
Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng lời cô Thu nói quả không sai, con gấu đen kia đang sợ, nó nhìn chằm chằm vào Côn Bố, trong ánh mắt không có chút ý định tấn công nào, cùng lắm nó cũng chỉ đang giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của một con gấu, nên không thể trực tiếp bỏ chạy.
“Chúng ta mau rút lui, nếu không, có thể chúng ta sẽ cản trở Côn Bố mất.” Cô Thu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tôi không yên tâm nói: “Hay chúng ta cứ ở đây quan sát đi, chẳng may Côn Bố không trở tay kịp, chúng ta còn có thể hỗ trợ kịp thời.”
Mặc kệ Côn Bố đã dùng biện pháp gì, tôi cũng không thể mặc kệ anh ta ở lại đây một mình. Cô Thu thấy tôi kiên quyết như vậy cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải gật đầu, rồi ra hiệu cho tôi không được gây ra tiếng động nào nữa!
Chúng tôi núp sau một bụi cây, cứ chờ đợi như vậy, con gấu đen kia và Côn Bố đều rất kiên nhẫn, không tiến công cũng không lui về phía sau, như thể đã biến thành hai pho tượng!
Nhưng tôi biết không phải vậy, tay Côn Bố đang cử động, tay anh ta đã cử động ngay từ lúc đầu, như thể đang cầm thứ gì vậy.
Đôi mắt của con gấu đen không nhìn thẳng vào Côn Bố, nói thẳng ra là nhìn chằm chằm vào tay anh ta… trong tay Côn Bố nhất định có thứ gì đó.
“Cậu nhìn đi.” Cô Thu đẩy người tôi: “Xung quanh con gấu đen kia toàn là côn trùng!”
Đồng tử của tôi đột nhiên co lại, vì toàn thân con gấu đen kia đều là lông đen, hơn nữa bây giờ cũng đang là buổi tối, tầm nhìn không được tốt, cho nên lúc mới đầu tôi mới không nhìn thấy rõ.
Chỉ thấy con gấu đen kia đang đứng giữa bầy cổ trùng, kích thước của đám cổ trùng này cũng tương đương với ảnh cổ, nhưng chúng rõ ràng không cùng một loại.
Mà tay của Côn Bố đang điều khiển mấy con côn trùng này.
Khó trách, bảo sao con gấu đen kia lại không dám động đậy, nó chỉ cần khẽ nhúc nhích là sẽ bị mấy con cổ trùng chui vào mọi ngóc ngách trong cơ thể ngay, cho dù gấu đen có hung mãnh đến đâu chắc cũng không thể chịu nổi sự tấn công như vậy, sao Côn Bố vẫn còn dây dưa với nó làm gì?
“Không phải đang dây dưa, mà nếu sử dụng hết những con cổ trùng này, Côn Bố cũng sẽ phải chịu phản phệ cực mạnh.” Cô Thu bình tĩnh phân tích.
Tôi cẩn thận quan sát một chút, phát hiện cô ấy nói không sai, tuy thoạt nhìn Côn Bố vẫn rất bình tĩnh, nhưng lưng anh ta lại thẳng tắp đến nỗi cứng đờ, chứng tỏ anh ta cũng không chắc chắn.
“May mắn chúng ta chưa rời đi!” Tôi chỉ có thời gian để thốt ra một câu như thế, bởi ngay sau khi tôi vừa mới dứt lời, con gấu đen kia rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa, nó dùng hai chân trước cào lên mặt đất, sau đó gào rống bổ nhào tới phía Côn Bố.
Đúng khoảnh khắc này, tay Côn Bố cử động nhanh chóng, nhanh đến nỗi tôi gần như không thể nhìn rõ.
Tất cả đám cổ trùng đều phát ra âm thanh vo ve, rồi cùng đồng loạt chui vào trong lớp da dày của gấu đen.
Gấu đen hứng trọn một đòn nặng nề, nó tạm dừng lại một chút, mà đúng lúc này, cô Thu cũng hô lên với tôi một câu rồi xông thẳng về phía trước.
Động tác của tôi còn nhanh hơn cả não, vào giây phút cô Thu vừa mới nhúc nhích tôi đã lao thẳng lên phía trước, chặn cô ấy lại và vọt tới trước mặt Côn Bố, đỡ lấy Côn Bố vì không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Cô Thu cũng chạy tới, cùng tôi kéo Côn Bố lùi lại phía sau.
Phanh!
Chúng tôi vừa mới lùi lại được mấy bước, thân hình cường tráng của con gấu đen đã đổ xuống, cái đầu khổng lồ rơi ngay dưới chân chúng tôi, những hạt tuyết bắn tung lên khiến chúng tôi bị sặc phải cúi sát người xuống đất.
Nếu chỉ muộn thêm một giây nữa thôi, cả người Côn Bố đều sẽ bị đè dưới thân hình khổng lồ của con gấu kia, đến lúc đó anh ta sẽ thực sự trở thành một tờ giấy mỏng.
Khó trách Côn Bố chỉ dùng cổ trùng vây quanh gấu đen, chứ bản thân không hề động đậy, bởi vì anh ta căn bản không thoát nổi, đây chính là phương pháp đồng quy vu tận với đối phương!
“Mau, xem anh ấy thế nào rồi.” Cô Thu lo lắng nói.
Tôi vội bò dậy, dùng tay thăm dò hơi thở của Côn Bố, may mắn thay, tuy hơi thở của anh ta rất yếu, nhưng ít ra vẫn còn sống. Mà lúc này, đám cổ trùng trên người con gấu đen kia cũng chui ra ngoài như thủy triều, rồi lần lượt bò vào trong quần áo của Côn Bố.
Cô Thu cúi người nói: “Để tôi cõng anh ấy, chúng ta quay lại tập hợp với nhóm lão Yên.”
Tôi vừa định lên tiếng, cô Thu đã chặn họng: “Đừng cậy mạnh, vết thương bên hông của cậu nứt ra rồi kìa.”
Không ngờ cô ấy lại để ý tới điều này, tôi lập tức không muốn cậy mạnh nữa, chỉ hỏi cô ấy có thể cõng nổi Côn Bố không?
Tuy rằng thoạt nhìn Côn Bố rất gầy, nhưng nói thế nào anh ta cũng là một người đàn ông, khung xương vẫn là của đàn ông, cho nên nhất định sẽ không nhẹ. Tuy rằng cô Thu có tay dài chân lớn, nhưng xét cho cùng cô ấy cũng là phụ nữ, sức lực chắc chắn sẽ không thể so được với một người đàn ông.
“Bớt nói nhảm đi, còn không mau dẫn đường cho tôi?” Cô Thu khoác hai tay của Côn Bố lên vai, xốc nhẹ một cái rồi loạng choạng đứng dậy, tức giận nói với tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận