Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 639

Một lúc sau, nơi này đã tràn ngập mùi khói thuốc ngột ngạt, nhưng không có ai mở miệng nói gì, kể cả lão Hàm cũng chỉ liếc mắt nhìn lão Yên một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Giờ phút này chúng tôi đã rơi vào cục diện bế tắc.
Tôi dựa vào bức tường, phía sau là kinh văn. Thành thật mà nói, tôi không có kinh sợ Phật giáo là bao, nhưng sau khi vượt qua bảy tầng đầu tiên của phù đồ chín tầng này, tôi vẫn cảm thấy có chút sùng kính với vị Địa Tạng Vương Bồ Tát từ tận đáy lòng.
Mỗi một tầng đều có cơ quan muốn mạng người, nhưng nó lại không lấy đi mạng sống của con người, mà đây rõ ràng là muốn “Độ” chúng tôi, trái tim muốn cứu rỗi phổ độ chúng sinh kia vẫn y nguyên ngay cả sau khi đã viên tịch.
Nhưng mục đích của đối phương là gì?
Lão Yên nói đúng, điều ngài ấy muốn là chúng sinh hướng thiện, vậy làm sao những câu kinh văn được khắc đầy vách tường này thể hiện việc chúng sinh hướng thiện chứ?
Tôi nhíu chặt lông mày, loại hành động nào ở trong Phật giáo mới gọi là hướng thiện chứ?
Bố thí, giảng đạo, cứu thế...
Những thứ này đều không thể hoàn thành ở chỗ này được, vậy rốt cuộc là cái gì đây?
Còn có cái gì?
Tôi thầm hỏi chính mình, nhưng tôi thực sự biết rất ít về Phật giáo, cho dù có nghĩ đến nát óc thì cũng không thể tìm ra được nguyên do.
"Dạ Tinh, cậu là một Phật tử, vậy trong Phật giáo có hành vi nào hướng thiện không?" Tôi lộ ra ánh mắt xin giúp đỡ nhìn sang Dạ Tinh ở một bên.
Lưu Hàn Thu muốn nói gì đó, nhưng trước khi ông ta kịp mở miệng nói thì tôi đã rống một câu: “Mẹ nó không muốn chết thì đừng có mở mồm nói chuyện!"
"Dạ Tinh, cậu nói đi!"
Cậu ta ngược lại cũng không có nghĩ nhiều, chỉ điều chỉnh lại suy nghĩ rồi nói: “Mặc dù hành vi hướng thiện của Phật giáo có rất nhiều, nhưng xét về phương hướng chung thì chỉ có mấy cái, một là tránh sát sinh, hai là mang lòng từ bi, chúng sinh đều có khổ, cho nên có thể độ hóa được người nào thì hay người đó.”
"Hết rồi sao?" Tôi mở to hai mắt, đây được tính là gì chứ?
Dạ Tinh cười khổ nói: “Chỉ cần là hành vi mang ý thiện là được, còn nói cụ thể thì khó lắm, cho nên…”
Tôi bực bội tóm lấy tóc, nếu căn cứ theo lời của cậu ta nói thì phạm vi cũng quá rộng rồi.
Không, sẽ không, mặc dù ý thiện có rất nhiều nhưng khi một nhóm người bị giam ở một nơi như vậy, người làm được việc thiện có thể nói là gần như không có. Trừ phi người thiết kế cửa ải này là một kẻ ngốc, nếu không thiện hạnh ở tầng này hẳn sẽ phù hợp cho một nhóm người ở một nơi nhỏ bé như vậy làm việc.
Vậy nó là cái gì đây?
Mọi người đều nghĩ về điều đó và đều ngơ ngác nhìn nhau, thứ nhất là chuyện này thật sự rất khó nghĩ, thứ hai là không ai trong chúng tôi thật sự một lòng hướng thiện.
"Sai rồi." Hai chữ lạnh lùng truyền đến.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy cô Tứ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vách tường, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa gấp gáp: "Mặc dù cả đời của Kim Kiều Giác lấy việc thiện tích đức làm nhiệm vụ của mình, nhưng ngài vẫn chú trọng đến đại cục, còn thứ mà ngài muốn cũng là thái bình thịnh thế chứ không phải là cứu rỗi một ai đó! Các người tưởng bốn chữ phổ độ chúng sinh này là phổ độ cho mỗi con người thôi sao?”
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Ít nhất là trong ấn tượng của tôi về Phật giáo thì giống như chính là đạo lý này.
Cô Tứ mỉm cười, nhưng tôi không xác định được đây là anh ấy đang mỉa mai hay chỉ đơn thuần là muốn cười một chút, nhưng nội dung trong lời nói của anh ấy lại không mấy thân thiện.
"Sai rồi, nếu phổ độ cho mỗi con người thì làm sao địa ngục có thể biến mất được? Chỉ khi tất cả chúng sinh đều an ổn, hay nói chính xác hơn chính là thế đạo an ổn thì địa ngục mới biến mất.” Giọng điệu của cô Tứ bình thản mang theo một chút ưu thương.
Tôi xoa tay hỏi anh ấy bây giờ phải làm gì, nhưng anh ấy chỉ nói với tôi rằng anh ấy chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi, kế tiếp là việc của chúng tôi, cũng nói chúng tôi đừng bị bề ngoài đánh lừa.
Anh ấy lại nghiêng người sang một bên để nghỉ ngơi, tôi gãi tóc, nghe những gì anh ấy nói dường như tôi đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng dường như cũng khiến mọi việc trở nên khó hiểu hơn...
Duy trì ổn định!
Điều mà cô Tứ muốn biểu đạt trong lời nói chính là ý này, chỉ có ổn định thì mới có thể giúp cho tất cả mọi người sinh tồn tốt hơn.
Nhưng phải làm như thế nào mới có thể duy trì sự ổn định chứ?
Tôi gõ kinh Phật ở trên vách tường, đầu óc quay cuồng.
"Trường An, đừng rơi vào ngõ cụt." Lão Yên lại châm một điếu thuốc, trong giọng nói đều mang theo mùi khói thuốc nồng nặc.
Lão Hàm ở phía bên kia đang gõ gõ đập đập, mấy người Anh thậm chí còn dùng cả bạo lực, may mà động tác của Nha Tử nhanh nhẹn đã lấy máy ảnh ra chụp từng mặt tường một, lúc này mới không khiến những câu kinh Phật này không bị biến mất trong dòng chảy của lịch sử.
Tôi đột nhiên giật mình, duy trì sự ổn định, duy trì sự ổn định trong nhóm người của chúng tôi!
“Trong số mấy người có ai đã từng làm chuyện thương thiên hại lí không?” Lời vừa ra khỏi miệng thì lão Hàm đã bật cười trước, chỉ vào bản thân rồi lại chỉ vào đám người chúng tôi, sau đó hỏi lại trong nhóm người chúng tôi có ai là chưa từng làm qua chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận