Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 242: Lại Chia Nhóm

Lúc ấy cậu ta bảo mình là Côn Bố, chúng tôi cũng chẳng hoài nghi, xét cho cùng lúc trước Côn Bố ra ngoài cũng là vì muốn giải quyết ân oán với Trát Tây.”
Nói đến những từ cuối cùng giọng lão Yên bỗng trầm xuống, còn mang theo chút ưu thương.
“Đúng vậy, hiện tại mọi ân oán xem như đã được giải quyết hoàn toàn rồi.” Côn Bố bình tĩnh nói: “Tôi vốn tưởng rằng sau lần này anh ấy sẽ trở thành Cổ Vương, còn tôi tiếp tục ở lại 701, không ngờ được anh ấy lại rời đi như thế…”
Tiếp theo đó, Côn Bố từ từ kể cho chúng tôi nghe chuyện mình đã gặp phải sau khi tách khỏi nhóm chúng tôi!
Anh ta biết Trát Tây tới núi Thái Bạch, ngay từ đầu chỉ là để tìm kiếm một loại cổ trùng quý hiếm, sau khi gặp được Côn Bố thì Trát Tây lại muốn cạnh tranh cao thấp với anh ta một lần, bởi vì sau khi Côn Bố rời khỏi tộc Miêu thì chẳng còn chút tung tích nào khác, không ai biết được anh ta đã vào 701.
Đông đảo các vị trưởng lão trong tộc Miêu đều cảm thấy cái danh Cổ Vương của Trát Tây danh không chính ngôn không thuận, chỉ do Côn Bố cố ý nhường lại mà thôi, vất vả lắm mới gặp lại Côn Bố nên đương nhiên anh ta sẽ không chịu buông tha.
“Cho nên cậu đã đấu cổ thuật với cậu ta à?” Lão Yên cau mày.
Côn Bố gật đầu: “Mấy vết thương trên người tôi đều là do đấu cổ thuật với anh ấy.”
“Ai thắng thế?” Lão Yên tiếp tục hỏi.
Côn Bố chỉ vào vũng máu loãng trên mặt đất: “Anh ấy thắng.”
Tôi không thể tin nổi mà nhìn Côn Bố, rồi lại nhớ tới lời nói lúc sắp chết của Trát Tây, anh ta nói khi dùng cổ Côn Bố vẫn còn mềm lòng…
“Côn Bố, có phải anh cố ý nhường không?” Tôi không nhịn được mà hỏi một câu, Côn Bố nghi hoặc nhìn về phía tôi, tôi lập tức chuyển lại lời của Trát Tây cho anh ta.
Côn Bố cười một tiếng, mang theo một tia tự giễu: “Trường An, mềm lòng cũng là nhược điểm, cho nên cuối cùng người thắng là anh ấy!”
Sau khi Côn Bố và Trát Tây đấu cổ, mọi chuyện diễn ra vẫn tương đối thuận lợi, phương pháp đột phá trận đồ bát quái của anh ta rất tàn bạo, anh ta đã vứt đám cổ trùng thương tật để cho mấy sợi tơ tằm ăn no, cánh cửa cũng từ từ hiện ra.
Lão Yên gật đầu: “Xem ra nhóm của Trường An thật sự xui xẻo, ấy, Trường An, sao tôi lại thấy bản thân cậu đen đủi lắm?”
Tôi không nói gì, căn bản là tôi chẳng có gì để nói về chủ đề này.
“Được rồi, tiếp theo chúng ta cũng nên tìm kiếm chủ nhân của ngôi mộ này thôi.” Lão Yên cũng không trêu ghẹo tôi nữa, mà nhìn chằm chằm vào cửa cung điện.
Có Côn Bố ở đây, chúng tôi không cần lo lắng sẽ bị trận bát quái này gây khó dễ nữa, cho nên đã nhanh chóng tìm ra một con đường khác.
Không biết có phải do trước đó đã gặp phải quá nhiều nguy hiểm hay không, mà sau khi chúng tôi tập trung lại thì mọi chuyện đều trở nên êm đẹp, mãi cho tới khi chúng tôi gặp được một ngã ba.
“Quái, nhìn quy cách của hai con đường này hình như đều dẫn tới phòng chủ mộ.” Tôi đứng ở ngã ba, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô Thu nhướng mày: “Tách ra hành động?”
“Có được không?” Lão Yên cau mày, nhưng hiển nhiên ông ấy cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất.
Chúng tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là khi chia nhóm thì lại có ý kiến khác nhau, lão Yên nhất quyết muốn cho tôi và Nha Tử một nhóm riêng, nói hai người trẻ tuổi như chúng tôi nên rèn luyện với nhau, trong khi ba người có sức chiến đấu cao nhất lại chung một nhóm.
“Lão Yên, có phải ông cố ý muốn chúng tôi chịu chết ?” Nha Tử cường điệu.
Lão Yên chẳng hề thu hồi ý định phân nhóm vừa rồi, tôi và Nha Tử đành phải chấp hành mệnh lệnh, đi trên con đường bên trái.
Dọc theo đường đi chúng tôi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cho đến cuối con đường…
“Đây là gì?”
Tôi nhìn cung điện tối tăm ở cuối con đường, vừa hỏi Nha Tử ở bên cạnh.
Cánh cửa cung điện đóng kín trước mặt được bao phủ bởi một lớp tơ tằm giống hệt trên vách mộ, chỉ là hình ảnh trên đó rõ ràng hơn rất nhiều, đó là một người đàn ông đội mũ miện và ngồi trên ngai vàng. Người đàn ông này đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ sống mũi và cằm.
“Nếu tôi đoán không sai, đây chính là Tàm Tùng.” Nha Tử nhìn hình ảnh trên cửa, có chút hưng phấn: “Không ngờ người này thực sự tồn tại…”
“Nếu ông ta không có thật, vậy tại sao chúng ta lại có mặt ở đây?” Tôi tức giận trừng mắt với anh ta.
Nha Tử cười hắc hắc, giải thích rằng đây là sự nghiêm cẩn của khảo cổ học, tuy rằng anh ta đã gặp được rất nhiều chuyện khó tin tại 701, nhưng hết thảy đều không có bằng chứng thực nghiệm chỉ có thể được coi là một câu chuyện truyền thuyết mà thôi.
Mặc dù đã khai quật được khu di chỉ Tam Tinh Đôi, chứng thực được nước Thục cổ có tồn tại, nhưng sự xuất hiện của Tàm Tùng vẫn chỉ có trong truyền thuyết, lần này, sự tồn tại của Tàm Tùng coi như đã được chứng minh hoàn toàn rồi.
Sau đó anh ta liệt kê ra rất nhiều quy tắc trong giới khảo cổ, nhưng bây giờ tất cả sự chú ý của tôi lại bị hình ảnh của Tàm Tùng thu hút, nếu ở đây có hình ảnh của Tàm Tùng, vậy chứng tỏ nơi đây có khả năng chính là lăng mộ của Tàm Tùng!
“Không sai, chúng ta đi vào thôi.” Nha Tử thấy tôi không có hứng thú, đành phải ngừng nói.
Tôi nhìn vào hình ảnh trên cánh cửa cung điện, lắc đầu, nói rằng gian mộ này có lẽ không dễ vào như vậy.
Nha Tử cười: “Nào có gian chủ mộ nào dễ tiến vào chứ? Chúng ta cứ thử trước xem sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận