Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 292

Ninh Viễn cũng cau mày: “Đúng vậy, tôi không biết, nhưng có một điều rất kỳ lạ.”
“Điều gì?” Tôi vểnh tai lên không muốn bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.
Ninh Viễn lắc đầu: "Cậu cũng không cần bày ra bộ dạng này, lời tôi nói chưa chắc là thật đâu.”
Tôi không để ý tới anh ta, chỉ thúc giục anh ta mau nói.
Anh ta cũng không vòng vo với tôi, nói rằng A Thanh từng nói lúc Cố Thuận Chương gõ vang chuông nhỏ, cô ấy lờ mờ nghe được tiếng chuông cộng hưởng yếu ớt truyền đến từ hướng của khu chủ mộ.
“Hướng của khu chủ mộ? Các anh đã tìm được khu chủ mộ rồi sao?” Tôi kinh ngạc nói.
Trong một ngôi mộ lớn, nhìn bề ngoài rất khó xác định được vị trí của khu chủ mộ, bởi vì khu chủ mộ không chỉ là nơi trang nghiêm trong lăng mộ mà còn có tác dụng gây nhầm lẫn cho bọn trộm mộ.
Ninh Viễn nghi ngờ nhìn tôi: “Cậu biết nhiều bí mật ở hiện trường khảo cổ như vậy mà lại không biết nơi dân làng Diệp Gia chôn thuốc nổ là khu chủ mộ? Nhưng vì giáo sư Cố không nắm chắc nên mới không bắt đầu khai quật từ khu chủ mộ mà thôi.”
Tôi à một tiếng, lập tức hiểu được vì sao Cố Thuận Chương không dám xuống tay.
Từ khu chủ mộ đến hố chôn còn cách một đoạn, đỉnh mộ lờ mờ lộ ra bên ngoài, nhìn qua rất rắn chắc, nếu tùy tiện xuống tay, rất có thể sẽ tạo thành tổn hại đối với khu chủ mộ, cho nên bắt đầu từ hố chôn là biện pháp tốt nhất.
“Anh cho rằng tiếng chuông cộng hưởng kia là do A Thanh tưởng tượng ra à?" Tôi dò hỏi.
Ninh Viễn lắc đầu: "Tôi không có ý này, chỉ là A Thanh từ trước đến nay là một người lãng mạn, miêu tả về một thứ nào đó luôn mang đầy chất thơ, cho nên tôi mới không chắc tiếng chuông cộng hưởng đó có phải là do cô ấy bịa đặt hay không.”
Thì ra là thế.
Tôi nhìn về phía đỉnh mộ của khu chủ mộ, trong bóng tối không thể nhìn rõ ràng, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy nơi đó đang cất giấu thứ gì đó rất ghê gớm, khiến trong lòng tôi hoảng loạn.
“Đến lúc này rồi mà anh còn định kéo dài nữa à?” Tôi nhìn về phía Ninh Viễn, giờ phút này tâm trạng của anh ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ba lô chứa đầu A Thanh ở ngay bên cạnh anh ta, như đang đồng hành cùng anh ta vậy.
Ninh Viễn lắc đầu: "Không được, không thể trì hoãn được nữa. Huống chi, tôi cũng muốn biết tại sao A Thanh lại xảy ra chuyện, tại sao nhóm tinh anh của đội khảo cổ lại phát điên?"
Theo lời của Ninh Viễn, nếu tiếp tục chậm trễ, mười một người kia có thể sẽ làm điều tương tự như A Thanh, khi đó tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Tôi cũng có thể hiểu được, những người có thể vào được đội khảo cổ quốc gia đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, mỗi người bọn họ đều có sở trường đặc biệt, nếu tất cả đều bỏ mạng ở đây thì toàn bộ đội khảo cổ quốc gia sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Tôi hỏi anh ta định làm gì, anh ta nhìn tôi rồi nói: “Tôi định liên lạc với bộ đàm mà giáo sư Cố thường liên lạc trước đây.”
“Lần khảo cổ này của chúng tôi là nhờ viện trợ ở bên ngoài, mỗi lần giáo sư Cố gặp vấn đề gì đó đều sẽ liên lạc với bên kia, nói không chừng đối phương có thể giúp được tôi.”
Ninh Viễn gãi gãi tóc, có thể thấy được anh ta đã không còn cách nào nữa.
Tôi thở ra một hơi: “Không cần đâu.”
“Tại sao…” Ninh Viễn đang hỏi nửa chừng thì bất chợt mở to mắt chỉ vào tôi: “Cậu chính là người ở đầu dây bên kia của bộ đàm sao?”
Tôi cười nói anh ta cũng quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ là một chân chạy vặt trong đó thôi.
Chuyện đã đến nước này cũng không có gì phải giấu giếm, nhưng tôi biết cũng không thể giải thích rõ ràng về bộ phận 701 này cho anh ta chỉ trong chốc lát được nên tôi dứt khoát bảo anh ta dẫn tôi trở về để tôi liên lạc với lão Yên.
Dọc theo đường đi hai chúng tôi không nói chuyện nữa, sau khi tôi trở về phòng lấy ra bộ đàm, anh ta mới kinh ngạc nói: “Các cậu rốt cuộc làm cái gì vậy? Sao có cả thứ này?”
“Điều này có gì kỳ lạ à?" Tôi còn khiếp sợ hơn cả anh ta, bởi vì tôi đã thấy lão Yên sử dụng nó ngay từ khi còn ở La Bố Bạc nên tôi cảm thấy thứ này cũng không có gì lạ.
Ninh Viễn mở to hai mắt: “Không có gì kỳ lạ á? Cậu có biết toàn bộ đội khảo cổ của chúng tôi cũng chỉ có một cái máy bộ đàm thôi không? Nó là đồ nhập khẩu từ nước ngoài rất khó để có được nó, vậy mà một mình cậu lại có một chiếc.”
Tôi nhìn bộ đàm trên tay nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ mơ hồ nhớ tới hình như lão Yên từng nói, quốc gia tương đối ưu ái 701. Có rất nhiều thứ được cung cấp trực tiếp.
“Tôi cũng không biết thứ này quý giá như vậy...” Tôi nhún vai, nhưng nên dùng thì vẫn phải dùng, dù sao công việc của chúng tôi cũng khác với khảo cổ học thông thường.
Ninh Viễn vỗ bả vai tôi, nói tôi thân ở trong phúc lại không biết.
Tôi cũng không cãi lại anh ta, trực tiếp liên lạc với lão Yên.
Đối phương rất nhanh đã bắt máy, xem ra ông ấy vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh bộ đàm, sau khi tôi nói sơ qua một lượt về tình hình bên này thì ông ấy liền im lặng.
“Lão Yên?”
Tôi gọi một tiếng, dường như ông ấy đã lấy lại tinh thần, bảo tôi mấy ngày nay không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ ông ấy tới rồi nói sau.
“Ông quyết định đến đây à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi làm những việc này một mình, tuy không sợ nhưng vẫn có chút bối rối không quen, khi tôi gặp vấn đề nan giải cũng không có người để trao đổi.
Lão Yên ừ một tiếng: “Tôi còn phải chuẩn bị một số thứ, cậu trông chừng mười một người ở hố chôn kia, ngàn vạn lần đừng để bọn họ xảy ra chuyện! Nhân tiện, tốt nhất nên bịt tai bọn họ lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận