Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 633

“Nhị Cẩu Tử, lúc ấy... lúc ấy tôi cũng không biết mình sẽ…”
Tôi khàn giọng, gần như nói không ra lời.

Cho đến nay, người mà tôi cảm thấy có lỗi nhất trong cuộc đời này chính là cậu ấy, lúc tôi còn nhỏ vô tri có cha liều chết bảo vệ, nhưng lại làm hại mạng sống của Nhị Cẩu.

Không, hơn thế nữa... Tôi nhớ rõ Nhị Cẩu là con một, ngay lúc tôi vì tham gia quân ngũ mà rời quê hương thì cha mẹ của Nhị Cẩu vẫn chưa có con.

Thứ tôi làm hại chính là một gia đình, vậy mà tôi lại cho rằng trên người mình không có tội nghiệt?

Thật đúng là nực cười.

Nghiệp Hỏa chưa từng thiêu đốt người vô tội, cho dù một thường dân không theo Phật giáo như tôi cũng hiểu biết rất sâu sắc về điểm này.

Cơn đau này là thứ tôi nên chịu, đúng vậy, đây là thứ tôi nên chịu!

Tôi không còn phản kháng nữa, mà để mặc cho Nghiệp Hỏa thiêu đốt trên người của mình, để nó rửa sạch tội lỗi của tôi đi, ít nhất là trong cuộc đời này, tôi mãi mãi nợ Nhị Cẩu một cái mạng, nếu đã là như vậy thì việc nếm thử một chút nỗi đau bị lửa thiêu thì có gì không thể chứ?

Dần dần, trong lòng tôi đã bình tĩnh một cách lạ thường, cơn đau rát do Nghiệp Hỏa mang đến cũng dần dần biến mất, vết máu tươi ở trên quần áo của Nhị Cẩu Tử cũng dần mờ đi, trên khuôn mặt của cậu ấy hiện lên một nụ cười rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Khiến tôi không khỏi đỏ cả vành mắt.

Nghiệp Hỏa dần dần biến mất, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ngay khi tôi mới kịp thả lỏng được nửa chừng thì toàn thân đã cứng đờ. Tôi không biết mình đã lật người lại và nằm thẳng xuống đất từ lúc nào, nhưng thứ ở trên trán là cái quỷ gì vậy?

"A a a!"

Cho dù tố chất tâm lý của tôi rất mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi việc trên đầu đột nhiên xuất hiện Tử Anh* đâu!

(*)Tử Anh: Đứa trẻ chết non.

Đó không phải là Tử Anh, mà là con rối!

Tôi lập tức nhớ tới chuyện liên quan đến chủ nhân của con rối này, cả người lùi về phía sau rồi dùng một chân đá thẳng vào đầu của con rối, sau đó quay đầu tìm chủ nhân của con rối.

Nhưng vừa quay đầu lại thì tôi mới phát hiện tình thế không mấy lạc quan.

Cuộc tập kích của Nghiệp Hỏa đã cho người này một cơ hội ra tay, khiến cho toàn bộ tầng thứ bảy bò đầy con rối và gần như không còn chỗ để đặt chân, tất cả mọi người đều bị buộc phải co đầu rút cổ vào một góc, ngay cả không gian nhỏ bé này cũng đang bị thu hẹp lại.

Chủ nhân của con rối gầy như cây củi, có lẽ vì đã khống chế được tình thế nên ông ta cũng không còn lo lắng việc mình bị bại lộ mà trực tiếp đứng dậy.

"Mấy người đều là người của 701?" Một giọng nói khô quắt giống như thân thể từ trong miệng của gã phát ra, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Lão Yên cau mày: "Là ai phái ông tới đây?"

"Ông là người của 701 đúng không?" Người kia nhướng mí mắt khô khốc lên.

Lão Yên không nói gì, nhưng hiển nhiên là đã ngầm thừa nhận, sau đó chỉ thấy người kia gượng cười hai tiếng: “Xem ra tôi không tìm nhầm người. Chậc, có người muốn mạng của các người! Lúc đến âm tào địa phủ, nhớ kỹ đừng nhận nhầm kẻ địch.”

Nói xong, hai tay của ông ta khẽ động khống chế các sợi tơ, khiến cho đám con rối giống như những con dơi nhìn thấy máu tươi mà hung hãn không sợ chết lao về phía trước, nhưng vẫn còn vài con chắn ở trước mặt của chủ nhân.

Tôi nghi ngờ liếc nhìn Lưu Hàn Thu, kẻ đứng sau quyết tâm muốn tính mạng của người trong 701, ngoại trừ ông ta ra thì tôi không thể nghĩ ra ai khác.

Nhưng những đòn tấn công mà bên phe của ông ta phải nhận cũng không ít hơn là bao so với bên phe của chúng tôi, khiến tôi nhất thời có chút nghĩ không thông.

Nhưng rất nhanh tôi đã không còn phải nghĩ ngợi nữa, những con rối lao tới giống như thủy triều, đạn bắn vào người của chúng không có bất cứ hiệu quả nào ngoại trừ thỉnh thoảng khiến chân tay chúng rớt ra thành từng mảnh.

Trong tay tôi chỉ có một con phi đao và một con dao găm, nhưng lại không thể sử dụng linh hoạt được nên chỉ có thể để mặc cho con rối bò lên người của mình.

Phốc phốc!

Phi đao đâm mạnh vào cổ của con rối, âm thanh đâm vào da thịt khiến tôi nghe mà tê cả da đầu.

Mặc dù không có vết máu, nhưng tôi lại cảm nhận được cảnh tượng này càng đẫm máu hơn, cứ như vậy chỉ trong một thời gian ngắn đã có năm sáu con rối bị tách ra và bị ném sang một bên.

Bởi vì có những con rối mới nhào lên, cho nên động tác của mọi người đều rất mạnh mẽ. Đạn vô dụng thì dùng dao, nếu dao không còn tác dụng thì dùng tay, còn việc những con rối này bị xét nát thành từng mảnh nhỏ rồi ném xuống mắt đất cũng sẽ không còn có ai đến quan tâm.

Những con rối này trước đây đều là con người, hơn nữa còn là những đứa trẻ làm lòng người đau đớn nhất.

Lão Yên nói với tôi là những con rối này được làm từ những đứa trẻ chết yểu, nhưng tôi biết là với bản tính điên rồ của con người, toàn bộ những con rối này không thể nào đều là những đứa trẻ chết bình thường.

Chỉ cần nhìn vào con số này cũng biết, tại sao lại có nhiều đứa trẻ chết yểu đến vậy?

Nhưng hiện tại bọn chúng đã biến thành con rối, cho dù có không đành lòng đến đâu thì tôi vẫn phải đâm từng nhát dao vào cổ của bọn chúng, nếu không người chết chính là tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận