Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 341

Lão Yên cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, ánh mắt sáng ngời nói: "Nói như vậy, chuông của Tăng Hầu Ất hẳn là ở trong lăng mộ này."
“Vậy hung thi vừa rồi liệu có phải là Tăng Hầu Ất không?” Tôi hỏi.
“Có lẽ vậy.” Đội trưởng Bạch ừ một tiếng: “Theo truyền thuyết, Tăng Hầu Ất rất thích âm nhạc nghi lễ và chế tạo ra không ít nhạc cụ. Ngoài trừ chuông nhạc thì ông ta thích nhất chính là trống!
Ông ta từng sai người làm một chiếc trống nhỏ để tiện mang theo bên người, khi rảnh rỗi sẽ lấy ra ngắm nghía một chút, chỉ là vật liệu dùng để làm mặt trống hình như là da người, vậy nên cái trống này có một loại sức mạnh không rõ, có lần tôi từng nghe thấy hung thi đánh trống, âm thanh đó dường như có thể thôi miên được người khác.”
Khi nhắc đến âm thanh, chúng tôi nhìn nhau rồi kể cho đội trưởng Bạch nghe về những sự việc kỳ lạ đang diễn ra bên ngoài.
Đội trưởng Bạch kỳ quái nói: “Tôi cũng nghe thấy tiếng chuông ở chủ mộ mà các cậu nhắc tới, nhưng hình như không có lợi hại như vậy.”
"Chúng con không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, đợi đến được chủ mộ thì có lẽ tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải thích." Lão Yên nói.
Đội trưởng Bạch ừ một tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Phải thật sự cẩn thận. Nước Tăng trong truyền thuyết tuy yếu nhưng lại rất kỳ lạ. Chính vì không có ghi chép lịch sử nên càng có nhiều thứ đồ không được biết đến!”
Đội trưởng Bạch vừa dứt lời cũng là lúc lão Yên cạo gần hết lông trên mặt bà ấy, cuộc thảo luận về Tăng Hầu Ất cũng tạm thời kết thúc.
Tôi ngồi bên cạnh nghe lại thấy kỳ lạ, rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể xảy ra tranh luận về tên của một quốc gia? Hơn nữa còn bị cố tình xóa khỏi tài liệu lịch sử, đúng là hết sức kỳ lạ mà.
Nhưng khi nhìn thấy Dược Quán Tử sắp chữa trị cho đội trưởng Bạch, tôi lập tức đè xuống những câu hỏi này!
Dược Quán Tử lấy từ trong cối ra một khối bùn đen to bằng khoảng lòng bàn tay, xoa đều cái đó lên mặt đội trưởng Bạch, sau đó nhẹ giọng nói: “Triệu chứng nặng thì dùng thuốc mạnh, thuốc này không chỉ sẽ làm rụng hết lông trên mặt cô mà còn sẽ lột ra một lớp da! Nhưng tôi không thể dùng thuốc tê cho cô, làm như vậy hiệu quả của thuốc sẽ bị ảnh hưởng, vì vậy cô nhịn thêm một lát.”
“Ừ.” Đội trưởng Bạch ừ nhẹ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, nhìn bà ấy nắm chặt nắm tay, rõ ràng là thuốc này đã đang có hiệu quả rồi.
Dược Quán Tử bảo bà ấy không nhịn được thì cứ kêu ra, đừng gắng gượng nhịn lại, nhưng đội trưởng Bạch vẫn không kêu lên lấy một tiếng.
Đợi khoảng mười phút, Dược Quán Tử nói: “Bây giờ tôi sẽ cạo thuốc xuống, quá trình này rất đau, cô phải nhịn lại, đừng động, nếu không rất có thể sẽ là thương càng thêm thương.”
Đội trưởng Bạch không nói gì, hiển nhiên là đã đau tới không nói nên lời nữa.
Sau khi Dược Quán Tử dặn dò xong thì lấy ra một con dao nhỏ, cạo từng chút bùn đen một, mỗi lần cạo xuống một cái, cơ thể của đội trưởng Bạch lại run lên một cái nhẹ tới gần như không thể nhận ra.
Lão Yên ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì đỏ mắt, cuối cùng không đành lòng nhìn tiếp nữa, trực tiếp quay đầu đi.
Quá trình này kéo dài khoảng nửa tiếng mới kết thúc, cuối cùng gương mặt của đội trưởng Bạch đã lộ ra.
Nhưng mà gương mặt này thật sự không tốt hơn bao nhiêu so với gương mặt mọc đầy lông vừa rồi, giống như Dược Quán Tử đã nói, trên mặt bà ấy chỗ thì có da chỗ lại không có da, nhìn qua vô cùng đáng sợ!
Nhưng nếu như có làn da hoàn chỉnh, không khó để nhìn ra người phụ nữ đã từng dốc hết sức quản lý 701 này là một thiếu phụ phương Nam xinh xắn nhanh nhẹn, hơn nữa cũng không thấy lớn hơn lão Yên bao nhiêu.
“Thầy ơi.” Lão Yên đỏ mắt gọi một tiếng, đội trưởng Bạch cười nói ít nhất là sau khi da mọc ra thì sẽ có thể ra ngoài gặp người được rồi.
Lão Yên cũng không phải là người cảm tính, nhưng lại vì đội trưởng Bạch mà nhiều lần đỏ mắt, có thể nhìn ra được tình nghĩa thầy trò giữa hai người thật sự vô cùng thắm thiết!
Dược Quán Tử làm xong những việc này thì mệt tới mức ngồi bên cạnh ho một lúc lâu, khi ông ấy hạ bàn tay che miệng xuống, rõ ràng là bàn tay đã đầy máu.
Thấy dáng vẻ lo lắng của chúng tôi, ông ấy không để ý mà lau máu lên trên người, rồi lấy ra một lọ thuốc viên từ trong ba lo: “Đội trưởng Bạch, thuốc viên này không phải là loại phù hợp với cô nhất, nhưng có lẽ tôi cũng không còn thời gian phối lại cho cô nữa, cô dùng tạm một chút. Tốc độ hồi phục sẽ hơi chậm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.”
Sau khi đội trưởng Bạch nhận lấy thì nhìn sâu vào Dược Quán Tử một cái, không nói gì cả, bởi vì lúc này có nói gì thì cũng là dư thừa.
“Thời gian đã gần tới rồi, đi thôi!” Lão Yên để đội trưởng Bạch nghỉ ngơi một lát, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới nói.
Sau khi chúng tôi đi thêm hai phút nữa là đã tới đầu của hang động, đội trưởng Bạch nói khi đó lúc bà ấy đào thì vẫn còn thanh tỉnh, vốn muốn đào thông hang động, nhưng lại bởi vì sức lực không chèo chống được nữa nên đã dừng lại, sau đó thì không còn cơ hội nữa.
Hang động này đã đào được một nửa, đối với chúng tôi việc này vô cùng đơn giản, chúng tôi lấy xẻng ra, thay phiên đào về phía trước, đào hơn một tiếng cuối cùng đã đụng vào phiến đá xanh ở phần đáy của hang động.
“Phiến đá xanh này được chôn đủ sâu đấy! Nếu nói là Tăng Hầu Ất sợ người khác trộm mộ, thì những thứ trong hố bồi táng kia lại giống như chẳng cần tiền, đào giống như một cái ao nước, lại còn tốn sức tạo ra những thứ này ở bên trong, thật sự không biết ông ta đã giấu cái gì bên trong ngôi mộ nữa.” Lão Yên dùng xẻng đập đập lên phiến đá xanh đã lộ ra một đầu, cảm khái nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận