Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 554

“Có phải chuyện này có liên quan đến thân thế của anh ta không?” Tôi kêu lên.
Mỗi lần Nha Tử gỡ kính râm xuống, mấy người lão Yên đều tỏ ra vô cùng lo lắng, sau đó lão Yên lại nói với tôi rằng bởi vì liên quan đến sức khoẻ của Nha Tử, mỗi lần Nha Tử tháo kính râm ra, cơ thể anh ta sẽ suy yếu đi một chút, mà người tạo ra hết thảy những chuyện này chính là cha mẹ của anh ta.
Vốn giáo sư Hứa có thể nuôi dạy Nha Tử thành một người bình thường, nhưng sau này anh ta đã phát hiện ra tài năng của mình, cuối cùng bị ảnh hưởng của giáo sư Hứa nên Nha Tử đã gia nhập vào cái nghề này.
Nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đó, tôi kết luận rằng sự khác thường lần này của Nha Tử có liên quan đến thân thế của anh ta.
Lão Yên đi được một đoạn, rồi quay đầu lại nhìn tôi: “Trường An, bây giờ tôi không muốn nói về chuyện này, chúng ta đi trước đi, được không?”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy lão Yên như vậy, dường như chỉ trong chốc lát, ông ấy đã già thêm vài tuổi. Tuy lão Yên đã không còn trẻ, nhưng tinh thần luôn không khác gì thanh niên chúng tôi, nhưng bây giờ ông ấy đã già thật rồi.
Thấy lão Yên như thế khiến tôi không nỡ hỏi thêm câu nào nữa.
Tuy rằng thầy của Nha Tử là giáo sư Hứa, nhưng lão Yên nói cũng không sai, ông ấy đã nhìn Nha Tử cho đến lớn, đối với ông ấy mà nói, Nha Tử cũng chẳng khác gì con cháu trong nhà.
Tôi cũng không truy hỏi nữa, mà đi theo lão Yên ra ngoài, lúc gần ra tôi còn không kìm lòng nổi mà quay đầu liếc nhìn chiếc bàn kia một cái, tuy rằng miếng thịt trên bàn đã không còn nữa, nhưng nghĩ đến việc nó rất có thể là do Nha Tử cắt xuống, tôi đều thấy toàn thân ớn lạnh, thậm chí còn không nhịn được mà tưởng tượng tới dáng vẻ cắt thịt người của Nha Tử.
Nha Tử… rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Rốt cuộc Nha Tử đã trải qua những đau khổ gì, tôi không thể hiểu hết được, tôi chỉ hy vọng anh ta sẽ không bước vào con đường không thể quay lại.
Trên đường đi là một sự im lặng, lão Yên chẳng nói lấy một lời, chỉ cắm đầu tiến về phía trước, chúng tôi cũng không biết phải nói gì, bây giờ hai từ “Nha Tử” đã trở thành cấm kỵ, ai nhắc tới đều là sai.
Chúng tôi quay lại con đường cũ, không có chuyện gì xảy ra, không có thứ như cô Tứ đã nói, cũng không phát sinh nguy hiểm khi cứ ở nguyên một chỗ như Dạ Tinh đã cảnh cáo.
Tôi không khỏi hoài nghi, hai người họ đã dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy, rõ ràng thứ khiến họ sợ hãi không thể chỉ là mấy tên người rừng được.
Cô Thu kéo tôi lại, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ thứ mà cả cô Tứ và Dạ Tinh nhắc tới, chắc chắn có liên quan tới sự khác thường của Nha Tử.”
“Thứ hai người họ nhắc tới không phải là một, chị Thu, chị nói cho tôi biết đi, rốt cuộc Nha Tử bị làm sao vậy?” Tôi cũng cố hạ giọng thật nhỏ, sợ lão Yên nghe thấy.
Cô Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão Yên đang đi phía trước, sau đó dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy để nói: “Tôi cũng không biết rõ ràng lắm, nhưng nghe nói trong người Nha Tử có độc, một khi…”
Độc ư!
Tôi lập tức nắm được điểm mấu chốt, khi còn ở trong mộ của nước Tăng, Dược Quán Tử cũng từng nhắc tới một lần, trong người Nha Tử có độc, sở dĩ hai mắt của anh ta trắng bệch như người bị tăng nhãn áp là vì loại độc này.
Nhưng lúc ấy Dược Quán Tử đã giải độc cho Nha Tử rồi, tôi còn nhìn thấy đôi mắt của anh ta trở lại bình thường, đến nỗi tôi còn phải kinh ngạc cảm thán sao Nha Tử có đôi mắt đẹp như thế.
Tuy nhiên cô Thu không có thời gian để nói về chuyện này, chỉ thấy cô ấy thì thầm: “Không sai, thân thế của Nha Tử rất phức tạp, không ai biết vì sao cậu ta lại bị trúng độc, chúng tôi từng điều tra qua, nhưng kể từ sau khi cha mẹ Nha Tử qua đời, chuyện này cũng không tìm được manh mối gì!
Hơn nữa nghe nói, một khi độc tố trong cơ thể Nha Tử phát tác, cậu ấy sẽ trở nên lạnh lùng vô tình, còn nữa… bản thân cậu ấy cũng không sống được lâu.”
Ban đầu tôi muốn nói với cô Thu rằng chất độc đã được giải, thế nhưng sau khi nghe được mấy chữ “bản thân cậu ấy cũng không sống được lâu.” tôi liền ngẩn người ra.
Bỗng nhiên tôi nhìn về phía lão Yên, vậy ra tất cả sự tức giận vừa rồi của ông ấy không phải vì Nha Tử không hiểu chuyện, hay cách hành xử có vẻ không lý trí của anh ta, mà vì liên quan tới sinh mệnh của Nha Tử sao?
Cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được sự tức giận và buồn bã của ông ấy, đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy lồng ngực mình như nghẹt thở.
Thế nhưng… Độc đã được Dược Quán Tử giải rồi, theo lý mà nói Nha Tử hẳn không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.
Cô Thu vỗ nhẹ vào vai tôi:
“Bây giờ cậu cũng đừng chọc vào lão Yên! Mấy năm nay ông ấy đối xử với Nha Tử chẳng khác gì giáo sư Hứa cả, yêu thương cậu ấy như con ruột, bây giờ cậu mà động vào ông ấy chắc chắn lão Yên sẽ nổi cáu.”
“Chị Thu, chuyện này không ổn.” Tôi nghiêm túc nhìn cô Thu, thấp giọng nói.
Cô Thu hỏi có gì không ổn, tôi bèn đem chuyện độc trên người Nha Tử đã được giải kể cho cô ấy nghe, cô ấy khiếp đảm nhìn theo bóng lưng của lão Yên, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như bình thường, sau đó bảo tôi đừng nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận