Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 655

Nhà của lão Trình đã đổ nát, tổng cộng chỉ có hai gian phòng, phòng bếp thì dựng đại ở ngoài sân, nhưng lúc này tôi lại không có tâm tình đi quan sát những thứ này, trong lòng chỉ cảm thấy bồn chồn.
Ông ta gõ cửa phòng bên phải, sau khi bên trong truyền đến một tiếng trầm thấp đáp lại, lão Yên đột nhiên đẩy cửa phòng bước vào, sau đó tôi chỉ nghe thấy một tiếng la thê lương: "Thầy!”
Một chân của tôi đã bước vào, nhưng lúc này tôi lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan - Đội trưởng Bạch nằm trên giường, tóc đã bạc trắng, trên mặt cũng phủ đầy nếp nhăn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi gần một tháng này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi lão Yên hét lên một tiếng thì ông ấy cũng không nói được gì nữa, vẫn là đội trưởng Bạch lên tiếng trước: "Lão Yên, con tới rồi."
"Ngài, ngài..." Lão Yên hồi lâu cũng không hỏi ra được, nhưng hốc mắt của ông ấy đã ửng đỏ.
Tôi vừa định lặng lẽ lui ra ngoài thì đội trưởng Bạch đã nhìn thấy tôi, sau đó bà ấy mỉm cười nói với tôi: "Trường An, cậu vào đi."
Lão Trình đẩy tôi vào rồi đứng ở bên ngoài đóng cửa lại.
Lão Yên đã bình tĩnh lại được một chút và hỏi đội trưởng Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi ở một bên cũng hỏi có phải đã có người làm hại bà ấy không?
Nhưng đội trưởng Bạch lại cười khổ một tiếng: "Nếu có người hại thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc không phải..."
"Vậy đó là?" Lão Yên cười khổ một tiếng.
Đội trưởng Bạch thở dài: "Chẳng qua là già rồi…”
Già rồi...
Trong lúc nhất thời tôi không hiểu ý nghĩa của từ này, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy mái tóc hoa râm của lão Yên thì tôi mới biết, mặc dù đội trưởng Bạch không lớn hơn lão Yên bao nhiêu, nhưng dù sao bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi.
Huống chi bà ấy còn là người đã sống một cuộc sống không phải của con người hơn mười năm, cũng may là bà ấy có thể kiên trì đến ngày lại nhìn thấy được ánh mặt trời, nếu đổi lại là bất cứ người nào khác thì có thể đã trở thành một nắm đất vàng.
"Tại sao có thể như vậy, không phải Dược Quán Tử, không phải cậu ta đã trị khỏi cho thầy rồi sao?" Lão Yên nắm tay của đội trưởng Bạch, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Đội trưởng Bạch mỉm cười lắc đầu: "Đứa trẻ đó đúng là đã chữa khỏi bệnh cho thầy, nhưng đáng tiếc, là thầy đã phụ lòng cậu ta."
Lão Yên và tôi đều không lên tiếng, bởi vì chúng tôi biết đội trưởng Bạch sẽ còn nói tiếp.
Quả nhiên, đội trưởng Bạch vịn tay lão Yên kêu ông ấy ngồi dậy: “Chỉ là thân thể này của thầy đã dầu hết đèn tắt, ngược lại đã uổng phí ý tốt của đứa nhỏ kia.”
Lão Yên quay lưng lau nước mắt, nhưng đội trưởng Bạch lại cười cười rồi vỗ nhẹ vào tay của ông ấy: "Chúng ta đều là người mà một nửa cơ thể đã xuống mồ, sao con còn hành động giống như một đứa trẻ vậy? Trường An vẫn còn ở đây đó?"
Nhưng tôi cũng không khá hơn lão Yên là bao, bởi vừa rồi tôi đã lén lau nước mắt mấy lần: Anh hùng tuổi xế chiều, mỹ nhân đầu bạc từ trước đến nay đều làm người ta cảm thấy chua xót.
Đội trưởng Bạch xem như là có cả hai loại này!
Bốn chữ dầu hết đèn tắt này đã vứt bỏ tất cả hi vọng, cho dù tôi và lão Yên có cố gắng phủ nhận thế nào thì từ trạng thái của đội trưởng Bạch đã cho chúng tôi biết, bà ấy thực sự đã đi đến cuối cùng.
"Lão Yên, thầy không biết liệu mình còn có thể chống đến lúc con lật lại được bản án của thầy không, nhưng nếu không thể thì cứ để chuyện này qua đi.” Đội trưởng Bạch nói.
"Đừng nói nhảm! Thầy chỉ già thôi, cứ để Trường An và con phụng dưỡng thầy."
Lão Yên gượng cười.
Đội trưởng Bạch cũng phối hợp đáp lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là chuyện liên quan đến 701, bà ấy còn dặn dò rất nhiều thứ, từng cọc từng kiện ở trong đó đều có thể nghe ra sự luyến tiếc của bà ấy đối với 701.
"Thầy phải biết chăm sóc bản thân cho thật tốt, chờ con lấy được đầu chó của Lưu Hàn Thu mang tới, tâm tình của thầy tốt, nói không chừng mọi chuyện sẽ tốt."
Đội trưởng Bạch gật nhẹ đầu, sau đó lại hỏi thêm một số câu hỏi về lần hành động ở núi Cửu Hoa rồi thản nhiên trò chuyện với chúng tôi.
Chúng tôi ở lại với bà ấy đến giữa trưa, cuối cùng vẫn là bà ấy thúc giục chúng tôi mau trở về:
“Người bạn này của con đối xử với thầy rất tốt, cho nên con không cần phải lo lắng đâu.”
“Thầy, vậy lần sau con lại đến thăm thầy!”
Lão Yên đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo.
Nhưng ai biết đội trưởng Bạch lại đột nhiên gọi tôi lại, sau đó kêu lão Yên ra ngoài trước, nói là muốn ông ấy đi cảm ơn người bạn kia.
“Thầy ơi, thầy giữ con lại là có chuyện gì sao?” Tôi lại ngồi xuống.
Đội trưởng Bạch dò xét tôi khoảng một hai phút, sau đó mới chậm rãi nói: "701 nằm trong tay thầy xem như ổn định, lão Yên cũng kế thừa, nhưng trước mắt xem ra, e rằng sau này gánh nặng này sẽ phải giao đến tay của cậu rồi, nhưng cậu không thể giống thầy và thầy của cậu đâu đấy."
"Con cảm thấy hai người rất tốt."
Tôi nghiêm túc nói.
Nhưng đội trưởng Bạch lại buồn cười lắc đầu: "Có gì tốt? Lão Yên và thầy chỉ đang làm theo từng bước thôi. Nếu như thật sự tốt thì 701 đã không rơi vào tình trạng tàn lụi như bây giờ. Nhớ lúc 701 còn ở thời kỳ đỉnh cao, cái loại người giống như Lưu Hàn Thu này cũng chỉ là một tên hề chuyên nhảy nhót mà thôi, nhưng hiện tại ông ta lại có thể lên đài hát tuồng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận