Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 210: Thoát Khỏi Vòng Vây

Lúc này tôi mới chú ý tới, cây giáo dài trong tay cô ấy không biết đã tách ra thành hai thanh súng từ lúc nào, khi cô ấy vung tay lên, một mảng máu tươi bắn lên, mà máu càng nhiều thì cô ấy lại càng cười tươi, như thế thứ cô ấy chém giết không phải khỉ đá, mà là một bữa tiệc thú vị nào đó, nụ cười của cô ấy phải nói là sáng chói như ánh mặt trời vậy.
“Hắc hắc, chưa từng nhìn thấy chị Thu như vậy đúng không?” Nha Tử nổ súng bắn chết hai con khỉ đá, lúc lẻn đến trước mặt tôi trong có chút chật vật, thế mà vẫn rảnh làm mặt quỷ với tôi.
Tôi nghiến răng kéo con khỉ đá đang ôm cánh tay mình ra, nghiêng đầu hỏi: “Trạng thái hiện tại của chị Thu rốt cuộc là sao vậy?”
Nha Tử đẩy kính râm lên, tỏ vẻ khoe khoang, nói: “Tất nhiên cậu không biết rồi, lúc chị Thu uống rượu vẫn còn xem là bình thường, như một khi chị ấy đã nhai cau, cả người sẽ trở nên hưng phấn, như biến thành một mụ điên vậy!
Tôi phải nhắc nhở cậu một câu, về sau nếu mà thấy chị Thu nhai cau, có thể chạy bao xa thì chạy, biết chưa? Đừng khiến bản thân mình mất mạng.”
“Có gì mà phải chạy, dù cô ấy có điên đến đâu, không phải cũng chỉ đấu với kẻ thù sao?” Tôi không nghĩ vậy.
Nha Tử nở nụ cười đầy ẩn ý: “Chờ đến lúc đó cậu sẽ biết.”
“Hai tên nhóc các cậu còn không nhanh lên!” Tiếng hét của lão Yên truyền tới, lúc này tôi mới nhận ra bọn họ đã dần dần thoát ra khỏi vòng vây của bọn khỉ đá, tuy rằng vẫn còn khỉ đá đến gần họ, nhưng số lượng đã giảm đi đáng kể.
Bên cạnh cô Thu lúc này đã không còn con khỉ đá nào nữa, e là đám này cũng có nhân tính, biết được cô ấy là người khó chọc nhất trong toàn đội.
Chỉ có tôi và Nha Tử bởi vì thảo luận về chuyện của cô Thu, cho nên đám khi đá không dám tới gần cô ấy đều đang tập trung chạy về phía chúng tôi. Lão Yên vừa hô một tiếng, bọn chúng cũng đã gần như bao vây tôi và Nha Tử.
“Còn ngây ra đấy là gì, chạy đi!” Lão Yên lo lắng gào lên một câu, rồi ông ấy định vọt tới, nhưng lại bị cô Thu ngăn lại.
Lão Yên càng thêm mất kiên nhẫn: “Tiểu Thu, sao cô lại ngăn cản tôi, nếu không xông vào, hai thằng nhóc kia sẽ bị đám khỉ đá giết chết mất!”
Chỉ thấy cô Thu vẫn nhai cau, còn huýt sáo với chúng tôi: “Tiếp tục nói đi.”
Tôi và Nha Tử chỉ liếc mắt nhìn nhau, lúc này chúng tôi mới biết cô Thu đã nghe được cuộc nói chuyện của hai chúng tôi, đây là đang cố gắng dằn mặt chúng tôi rồi.
Nha Tử dùng vẻ mặt đau khổ hỏi tôi đã hiểu chưa?
“Đã hiểu rồi, chạy mau, không lát nữa chúng ta sẽ mất mạng thật đấy.” Tôi gật đầu, vung con dao găm trong tay nhanh hơn, mặc kệ một con khỉ đang đã cào rách mấy đường trên lưng tôi, mà chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy ra khỏi đây.
Nha Tử chật vật hơn tôi nhiều, anh ta bị đám khỉ vần tới không thở nổi. lúc này anh ta mới chạy về phía tôi.
Hiện giờ bị đám khỉ đán vây công, con dao găm trong tay anh ta mới miễn cưỡng giết được vài con, sao đó tôi nghe Nha Tử hét tên lão Yên, xin cứu mạng.
“Hừ, nhóc Nha Tử, trước đó cậu đã nói chị đây điên như thế nào, nói đúng chị sẽ cứu cậu.” Cô Thu ở một bên mỉa mai.
Nha Tử bị lũ khỉ đá tấn công khắp người, chỉ có phần đầu là có thể lộ ra ngoài, nghe được câu hỏi của cô Thu thì liền lập tức trả lời: “Chị Thu sao lại bị điên được chứ? Là tôi điên, chị Thu, chị đại nhân đừng chấp tên tiểu nhân, đứa khốn nạn như tôi.”
Cô Thu vẫn thờ ơ như cũ, đến khi Nha Tử nói chân mình sắp hóa thành vũng bùn rồi, cô ấy mới chậm rãi nhổ cau ra, ném một miếng cau khác vào nhiệm mà nhai, rồi lập tức vung tay lên, cầm hai chiếc gậy đầu chóp nhọn nhảy vào giữa vòng vây.
Thấy cô Thu nhảy vào giữa vòng cây, đám khỉ đá kia lập tức giải tán, như thể chúng đã gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ vậy, tôi và Nha Tử nhìn mà chỉ biết trợn mắt há mồm.
“Còn ngây ra đấy làm gì, còn chưa muốn đi với chị đây à?” Cô Thu cùng một tay túm lấy con khỉ đá đang bám trên đầu Nha Tử, một tay khác ghim chiếc gậy ba góc vào eo, rồi vẫy vẫy tay với chúng tôi, trông không khác nào một vị đại vương vùng núi cả.
Tôi vội kéo Nha Tử đã mềm hết chân chạy theo sau cô Thu, đến khi ra khỏi vòng vây của đám khỉ đá, ngoảnh lại, đàn khỉ vẫn đang kêu chít chít, không cam lòng nhìn chúng tôi rời đi.
Mà tôi cũng không dám tin vào một màn trước mắt: Những con khỉ đá từng thề sống thề chết đã ép chết một đội thợ săn, cứ bị ép lui như vậy sao?
“Cậu phải thấy cảm kích vì đám động vật nhỏ kia có nhân tính đấy, chỉ cần hiểu nhân tính thì sẽ biết sợ chết, cho nên sau một hồi bị Tiểu Thu càn quét như vậy, chúng nó mới biết giữ mạng mình.” Lão Yên vỗ tôi, mỉm cười.
Tôi sợ hãi nhìn đám khỉ đá phía sau, nếu không có cô Thu ở đây, đoán chừng đám này thực sự có thể bao vây chúng tôi tới chết, hay ít nhất vừa rồi tôi và Nha Tử đã không thể chạy ra khỏi vòng vây.
“Đi thôi, chờ lát nữa chúng nó lấy lại bình tĩnh là lại xông lên đấy, thêm một lần nữa thì chúng ta sẽ không chống đỡ nổi nữa đâu.” Lão Yên xử lý qua loa mấy vết thương, thấy chúng tôi cũng sơ cứu xong bèn vẫy vẫy tay ra hiệu.
Đám khỉ đá vẫn theo sau, kêu chít chít, chỉ là cô Thu đang đi cuối cùng, liên tục ước lượng cái túi lớn trong tay, cho nên chúng đành không cam lòng mà trơ mắt nhìn chúng tôi rời đi.
Bị đám khỉ đá trì hoãn, kế hoạch của chúng tôi lại chậm đi không ít, chúng tôi phải không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới có thể chạy tới được đầu phía đông trước khi trời tối hẳn.
Điểm cuối ấy là một ngọn núi lớn, thoạt trông không nguy nga như núi Thái Bạch, nhưng vẫn là một đỉnh núi khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận