Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 171: Chuông Trấn Hồn

Lão Yên vẫn bất tỉnh, nhưng ít nhất trên mặt ông ấy cũng có chút huyết sắc, chứ không còn dáng vẻ có thể tắt thở bất cứ lúc nào nữa.
“Hy vọng nhóm của cô Thu sẽ không xảy ra chuyện gì.” Tôi dựa vào vách núi đá, không khỏi lo lắng.
Tên cản thi kia đã chạy thoát, may là gã không biết chúng tôi còn có những người đồng hành khác, nếu chẳng may gã biết được, vị trí ẩn nấp hiện tại của nhóm cô Thu không phải là nơi khó tìm…
Tuy nhiên bây giờ tôi cũng không còn sức mà lo cho bọn họ nữa, vất vả cả một ngày, lại còn phải vật lộn với cương thi một phen, tôi đã kiệt sức từ lâu rồi. Nếu không phải vì chăm sóc cho lão Yên, giờ phút này tôi hận không thể lập tức ngất đi. Mặc dù tôi vẫn luôn nghiến răng chịu được, nhưng tới nửa đêm, tôi vẫn mơ màng thiếp đi.
“Tỉnh lại, Trường An, mau tỉnh lại đi!”
Tôi đang ngủ say sưa, chợt nghe thấy tiếng lão Yên gọi mình. Tôi giật mình tỉnh dậy ngay lập tức, liền thấy lão Yên đã tỉnh lại, chẳng qua tình trạng của ông ấy không tốt lắm, khi gọi tôi cũng không dám nói to, nếu không phải tôi vẫn luôn cảnh giác thì sợ sẽ không nghe thấy được.
Tôi vội vàng đến gần hỏi ông ấy có chuyện gì, ông ấy yếu ớt nói: “Hình như tôi vừa nghe thấy âm thanh gì đó.”
Âm thanh ư?
Tôi nghiêng tai lắng nghe, tuy nhiên, tôi lại chẳng hề nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng gió núi cả.
Lão Yên có chút kỳ quái nói, vừa rồi hình như ông ấy nghe được tiếng nhai lá cây, nhưng ông ấy cũng không dám chắc chắn, cho rằng vừa rồi mình đã gặp ảo giác cũng nên.
Tôi không để ý tới chuyện này, chỉ hỏi ông ấy cảm thấy thế nào rồi?
“Ai dà!” Ông ấy thở dài, nói: “Quả nhiên là xương cốt già rồi, nếu là trước kia, làm sao tôi lại bị một tên cản thi hành tới mức này chứ? Chỉ có chút thương tích thế này cũng không chịu nổi.”
Nghe giọng điệu của lão Yên, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười bảo ông ấy cứ nghỉ ngơi thêm một lát, chờ đến lúc trời sáng chúng tôi sẽ quay lại hội hợp với cô Thu và những người khác.
Vốn dĩ tôi muốn đợi mấy vết thương trên người ông ấy hoàn toàn bình phục thì mới đi tìm những người khác, nhưng nhớ đến thời hạn hai ngày mà cô Thu đưa ra, nếu về muộn, chỉ e là cô ấy sẽ làm gì bốc đồng mất. Với thủ đoạn của tên cản thi kia, tuỳ tiện đi tìm bọn chúng, chỉ sợ chúng tôi sẽ là người phải gánh vác hậu quả.
“Không vội, không phải còn một ngày nữa hay sao?” Lão Yên khẽ lắc đầu, sau đó bảo tôi lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.
Tôi bất lực nói với lão Yên còn đang bị thương, đã là lúc nào rồi mà ông còn nhớ thương điếu thuốc thế?
Lão Yên bật cười, ông ấy nói lúc hút thuốc có thể khiến đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Tôi thấy dáng vẻ ấy, không còn cách nào đành phải lấy một điếu thuốc ra theo yêu cầu của lão Yên, tiện thể nhét vào miệng ông ấy.
Ông ấy giơ tay lên, run rẩy rít hai hơi thuốc, nhả ra một vòng khói, rồi thở dài nói: “Thoải mái!”
Nhìn ông ấy như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại rút điếu thuốc ở trong miệng lão Yên ra, rồi rít hai hơi, sau đó cau mày nói thực sự không hiểu hút thuốc thì có gì ngon? Lúc trước khi tôi còn ở trong quân đội, ai cũng mơ tưởng đến thứ này nhưng không có để hút.
“Cậu còn nhỏ lắm, không hiểu được đâu, chờ khi cậu bằng tuổi tôi bây giờ, nói không chừng cậu còn hút nhiều hơn tôi đấy.” Lão Yên giật lấy điếu thuốc trong tay tôi, không biết ông ấy nghĩ gì mà chợt trầm hẳn đi.
Thấy ông ấy trầm mặc, tôi nhân cơ hội cướp điếu thuốc sắp cháy tới đầu lọc, dập tắt rồi ném nó đi, sau đó giục lão Yên nhanh chóng nghỉ ngơi.
Ông ấy cũng không kiên trì muốn hút thuốc nữa, chỉ im lặng nhắm mắt lại, không biết có ngủ hay không nữa.
Tới hừng đông, tôi rời khỏi hang và tìm thấy một số loại trái cây có thể ăn được, rồi quay lại hang động. Hiện giờ trời chưa hoàn toàn vào thu, những loại trái cây này chưa chín hẳn, nhưng lương khô của chúng tôi đã bị mất trong lúc đánh nhau với tên cản thi kia rồi, nên chỉ có thể dựa vào đó để vượt qua cơn đói mà thôi.
Cũng may tôi và lão Yên đều không kén chọn, chúng tôi đã ăn đủ thứ rồi, nên cũng cắn tạm mấy miếng coi như là ăn bữa sáng.
“Ông thật sự không muốn đi tìm bọn họ sao?”
Tôi lau miệng, quan sát sắc trời bên ngoài, tuy rằng chúng tôi đã hẹn với cô Thu đến giữa buổi trưa ngày mai, nhưng tôi sợ họ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lão Yên phân tích: “Tên cản thi kia đã chạy mất, nhưng chiếc chuông quan trọng nhất của gã lại bị cậu cầm rồi, cậu cảm thấy gã có thể buông tha cho cậu không?”
Tôi lấy chiếc chuông từ trong ngực ra, lắc nhẹ hai lần rồi nói: “Cái này không khác gì một chiếc chuông bình thường, sao có thể cản thi được nhỉ?”
Đối với chuông trấn hồn của mấy người cản thi, tôi thực sự rất tò mò, nhưng khi cầm lên, tôi lại thấy kỳ thực cũng chẳng khác gì với những chiếc chuông bình thường ở ngoài chợ, chẳng có gì đặc biệt cả.
Lão Yên nhận lấy chiếc chuông, dùng tay kích thích lưỡi đồng bên trong, lắng nghe âm thanh nó phát ra, trên mặt lộ ra vẻ khó đoán.
“Làm sao vậy?” Tôi nhìn dáng vẻ của ông ấy, tò mò hỏi.
Lão Yên lắc đầu không nói gì, dặn dò tôi phải cất chiếc chuông này cho kỹ, nếu ông ấy đoán không sai, mỗi một người cản thi chỉ được dùng một chiếc chuông trấn hồn, cho nên tên cản thi kia chắc chắn sẽ còn quay lại tìm chúng tôi đòi chuông, đến lúc đó không chừng chúng tôi sẽ có cơ hội.
Tôi nghe xong thì ngơ ngác, nhưng vốn tôi cũng định giấu chiếc chuông này đi, nên không để ý lắm.
“Tối nay chúng ta lại qua chỗ đất trũng kia quan sát thử.”
Thấy tôi đã cất chuông đi, lão Yên đột nhiên thốt ra một câu.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy: “Nhưng ông còn đang bị thương…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận