Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 327

Dược Quán Tử đổi vị trí với giáo sư Hứa, sau đó đưa tay ra nắm chặt lấy cổ chân của Nha Tử rồi nhìn kỹ, nhưng vừa nhìn đã khiến cho sắc mặt của ông ấy trở nên vô cùng khó coi.
"Sao, sao vậy?" Nha Tử vốn chỉ muốn nói đùa thôi, nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt này của Dược Quán Tử thì bị dọa cho sợ hãi, sau đó hỏi thẳng ông ấy là chân của mình có phải là phế rồi không?
"Khụ khụ khụ..."
Nhưng Dược Quán Tử lại đột nhiên ho dữ dội, ho đến mức không thể thẳng lưng lên được, hồi lâu sau cũng không có trả lời, khiến chúng tôi gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Đợi mấy phút, khi tôi nghi ngờ Dược Quán Tử sắp ho đến văng phổi ra ngoài thì cuối cùng ông ấy cũng dừng lại, đứt quãng nói: “Nghiêm trọng thì, có chút nghiêm trọng, nhưng sẽ không, sẽ không phế.”
Sắc mặt của Nha Tử đầu tiên là cứng đờ, sau đó đen mặt nói: “Ông nói chuyện có thể đừng thở dốc được không, dọa tôi sợ muốn chết!”
Anh ta vừa dứt lời, Dược Quán Tử còn chưa kịp nói gì thì giáo sư Hứa đã đưa tay vỗ nhẹ vào trán anh ta, ý bảo đừng nói lung tung.
Tôi hiểu ý của giáo sư Hứa, nhìn Dược Quán Tử ho thành bộ dáng như này chắc chắn là bị bệnh gì đó rất nặng, lời Nha Tử nói lúc nãy đúng là có chút thô lỗ.
Nha Tử cười hề hề hai tiếng rồi im lặng, Dược Quán Tử vất vả lắm mới bớt ho, ôn hòa nói: "Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, ông so đo làm gì?"
Vừa nói ra lời này, giáo sư Hứa cũng không thể nói Nha Tử nữa, chỉ là trên mặt ông ấy hiện lên một tia lo lắng, rõ ràng là hướng về phía Dược Quán Tử.
Dược Quán Tử lại mở ba lô lấy ra một chai thủy tinh, bên trong dường như là nước tinh khiết.
Nhưng khi Nha Tử nhìn thấy thì lập tức run rẩy: "Ông, ông, ông ... muốn làm gì?"
Thấy phản ứng của anh ta giống với tôi lúc nãy, tôi không khỏi cười, nói Dược Quán Tử nhất định là muốn chữa chân cho anh chứ còn gì nữa?
Ai biết lời này của tôi lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, Nha Tử trực tiếp hét lên: “Cậu đã bao giờ thấy người nào dùng axit để chữa chân chưa?"
Axit?
Tôi nhìn vào lọ thủy tinh đã được Dược Quán Tử mở ra, chất lỏng không màu không mùi bên trong đong đưa theo động tác tay của ông ấy. Phản ứng đầu tiên của bất kỳ ai cũng là dùng nước để rửa vết thương, sao lại là axit, hơn nữa ông ấy lấy axit ra để làm gì?
Ai biết Dược Quán Tử lại thản nhiên nói: "Không dùng axit, chân của cậu mới thật sự bị phế."
Vừa nói vừa đưa cho Nha Tử một viên thuốc giống với loại gây tê mà tôi đã ăn trước đó, nhưng Nha Tử lại liều mạng lắc đầu không chịu uống, giáo sư Hứa cũng có chút do dự hỏi Dược Quán Tử, axit này có chữa được chân thật không?
Tôi tin điều này nhất định là xuất phát từ sự tin tưởng đối với Dược Quán Tử, nếu không đổi lại là một người bình thường lấy axit ra nói nó có thể trị thương cho người khác thì chắc đã bị đè xuống đất đánh cho một trận rồi.
Dược Quán Tử tốt tính giải thích: “Đây không phải là axit nồng độ cao, nó đã được pha loãng gấp trăm lần. Con thỏ kia có gì đó kỳ lạ, miệng vết thương bị nó cắn có xu hướng thối rữa từ bên trong. Dùng axit có thể đốt phần thịt thối đi để thịt mới mọc ra. Hoặc chỉ có thể dùng dao nhỏ cạo sạch phần thịt này, nhưng nếu dùng dao thì có lẽ sẽ không kịp, cuối cùng có thể sẽ còn tổn thương đến xương cốt. Nha Tử, cậu nghĩ sao?”
Cuối cùng ông ấy ôn hòa nhìn Nha Tử, yêu cầu Nha Tử đưa ra lựa chọn.
Nha Tử cắn răng, bình tĩnh nhìn vào lọ axit trên tay Dược Quán Tử. Một lúc sau, anh ta cầm lấy mấy viên thuốc nhét vào miệng, hàm hồ nói: “Ông đừng có mà chữa phế chân tôi, nếu không cho dù ông có là thần y của 701 đi nữa thì tôi cũng sẽ đánh ông tàn phế."
“Không cần cậu đánh, tôi đã sắp chết rồi." Dược Quán Tử cười khẽ một tiếng, tuy ông ấy không biểu hiện ra cảm xúc gì, nhưng chúng tôi lại nghe ra sự buồn bã không thể giải thích được trong câu nói này. Tôi nhìn lão Yên thăm dò, ông ấy khẽ lắc đầu với tôi, hiển nhiên đã biết Dược Quán Tử không sống được bao lâu.
Tôi nhìn vẻ mặt hiền lành cùng tốc độ xử lý vết thương rất nhanh của Dược Quán Tử, không khỏi có chút khó chịu. Tuy ông ấy không tiết lộ nhiều, nhưng nhìn thoáng qua, y thuật của ông ấy nhất định rất tốt, chỉ là không thể tự chữa được cho mình...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tôi cảm khái vạn vật trên đời không được như ý muốn, Dược Quán Tử đã nhanh chóng đổ axit lên mắt cá chân của Nha Tử, xèo một tiếng, miệng vết thương có hơi biến đen của Nha Tử nhanh chóng bị thiêu không còn một miếng.
Dược Quán Tử nhanh chóng lấy ra một con dao thon dài cắt phần thịt cháy ra, sau đó lại lấy ra một lọ nhỏ, đổ bột thuốc màu xám bên trong lên toàn bộ miệng vết thương, cuối cùng chỉ dùng một lớp băng gạc quấn lên: “Khoảng thời gian thịt mọc ra sẽ hơi ngứa, cậu phải cẩn thận không được chạm vào nước, tiếp theo khi đi đường chỉ cần cẩn thận chút là được."
"Còn có thể đi đường được sao?" Nha Tử kinh ngạc: "Y thuật của ông lại tiến bộ lên một tầm cao mới rồi!"
Anh ta vừa nói ra những lời này, trên mặt Dược Quán Tử nhanh chóng hiện lên vẻ buồn bã, có lẽ dù y thuật có cao hơn thì ông ấy vẫn không thể tự cứu mình, nhưng rất nhanh ông ấy đã thu lại cảm xúc, khiến tôi cảm thấy dường như đó chỉ là ảo giác.
Ông ấy cười nói: “Có thể đi được, nhưng chỉ nên đi chậm thôi. Gặp nguy hiểm cũng đừng hấp tấp lao tới.”
Lời nói của Dược Quán Tử hiển nhiên là có ý trách móc, nhưng Nha Tử lại không dám lên tiếng, nếu vừa rồi không nóng nảy thì anh ta đã không bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận