Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 627

"Sáp đã bị đốt cháy, như vậy xem ra đã có người đi qua." Tôi chạm vào sáp trên cửa.
Nha Tử nhìn thoáng qua, sau khi khen một câu tay nghề không tệ thì cũng không nói gì thêm, sau đó chúng tôi lập tức đi thẳng qua cửa và đi tới tầng thứ sáu.
Nhưng cửa vào lần này ngược lại là không có cái gì mờ ám, chỉ có một cầu thang đi xuống.
Cầu thang không dài, chỉ sau khoảng mười bậc thì có một lối rẽ, sau bảy tám bậc nữa là đã đến cuối.
"Cô Tứ, Lão Yên!" Tôi gọi một tiếng, sau đó ngạc nhiên khi phát hiện tất cả mọi người đều ở đó, kể cả cô Thu đang bị thương cũng ở đó!
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là đám người Lưu Hàn Thu bị mắc kẹt ở trong tầng thứ hai cũng ở đó... cùng với tên Đồ Tể đã biến mất, lão Hàm đội khăn trùm đầu và thậm chí còn có một đội ngũ người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tổng cộng có bảy người, dường như đều mang theo rất nhiều thiết bị.
Vậy là đúng như tôi dự đoán, tất cả mọi người đều tụ tập lại với nhau, kể cả những người chúng tôi không muốn nhìn thấy cũng tụ lại với nhau.
Chỉ là bầu không khí lại không được tốt cho lắm, mà đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường, nếu bầu không khí mà bình thường thì mới là gặp quỷ.
Ngay khi Lão Yên nhìn thấy chúng tôi thì lộ ra sắc mặt vui mừng nói: "Các cậu không sao chứ?"
"Ừm, chỉ là chậm trễ chút thời gian thôi." Tôi gật nhẹ đầu, sau đó tự nhiên đứng ở bên phía lão Yên rồi thấp giọng hỏi ông ấy hiện tại rốt cuộc là tình huống gì vậy, tại sao mọi người lại tụ tập lại với nhau.
Mà điều quan trọng là ngay cả khi bầu không khí không đúng thì bọn họ vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh.
Lão Yên xòe hai tay ra rồi nói: "Ở nơi trọng địa của Phật môn không được phép sát sinh, hễ có máu là sẽ có cơ quan, cho nên chúng tôi đều đã nếm qua đau khổ."
“Khó trách.” Tôi gật nhẹ đầu, sau đó lại hỏi ông ấy vì sao đều tập trung ở chỗ này.
Lão Yên cười khổ nói vì không phải ai cũng có bản lĩnh tìm được lối vào của tầng thứ bảy, hơn nữa ai cũng muốn dẫn đầu tìm được.
Mà đó chính là tử cục...
Tôi còn muốn nói điều gì nữa, nhưng lão Yên lại ngắt lời tôi, sau đó yêu cầu tôi và Nha Tử phải nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, dù sao bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây đã lâu, còn lối vào tầng thứ bảy đương nhiên là đã bị ẩn giấu rất sâu, cho nên không phải một chốc có thể suy nghĩ rõ ràng được.
Lúc này tôi bắt đầu xác định mọi người đều an toàn trước rồi sau đó mới đặt mông ngồi xuống đất.
"Lưu đầu hói, lại khiến ông thất vọng rồi." Tôi lấy lương khô từ trong túi ra gặm rồi thuận miệng nói với Lưu Hàn Thu.
Bởi vì kể từ lúc tôi tiến vào đến giờ thì ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, nếu ánh mắt có thể giết người, tôi cũng không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi.
Mà Lưu Hàn Thu lại lộ ra nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi có gì thất vọng chứ, ngược lại là cậu, tại sao lại một thân chật vật như thế?”
Tôi kinh ngạc liếc nhìn ông ta một cái, sau đó mới ý thức được nơi này còn có những thế lực khác, bởi vậy sự không hòa hợp giữa chúng tôi hẳn là không nên biểu hiện quá mức rõ ràng, mặc dù đối phương có thể đã sớm đoán ra rõ ràng.
Tôi vội vàng thay đổi giọng điệu, ánh mắt cũng dính ở trên người của lão Hàm: “Có thể được lão đại của tập đoàn trộm mộ đứng đầu ở phương Bắc coi trọng, lễ gặp mặt này đương nhiên là tôi phải nhận lấy rồi.”
“Cậu nói là lão Hàm làm?" Lão Yên biến sắc.
Tôi gật nhẹ đầu, lão Yên rút ra một điếu thuốc, giọng điệu rất không tốt nói: "Lão Hàm, sao thế, vậy mà học được bản lĩnh xuống tay với học trò của tôi?"
Lão Hàm hiển nhiên không để ý tới lời nói của lão Yên, chỉ cười nói: “Chẳng qua là muốn thăm dò thân thủ của thế hệ trẻ mà thôi.”
“Biện pháp thử này cũng không tệ!" Lão Yên tự nhiên không tin lời nói nhảm này của ông ta.
Nhưng tôi cũng biết chuyện này không có cách nào có thể truy cứu đến cùng, dù sao hiện tại cũng không phải lúc đôi bên vạch mặt nhau.
So với cái này thì tôi càng quan tâm lối vào tầng thứ bảy hơn, bởi vì vừa rồi tôi mới nhìn lướt qua thì thấy cái tầng này đại khái được chia thành hai khu vực, một là tòa kiến trúc giống như phòng giam ở bên phía chúng tôi, còn lại là loại kiến trúc giống với công đường của lão Hàm ở phía bên kia.
Nhưng cách bố trí này lại làm tôi cảm thấy hoảng sợ, đồng thời liên tưởng đến mười tám tầng địa ngục trước đó, khiến tôi không thể không nghi ngờ căn phòng công đường này được dùng để thẩm vấn đám tiểu quỷ!
Tuy nhiên, đám người lão Yên đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không có kết quả, mà tôi cũng không nghĩ mình có thể thông minh hơn họ, cho nên tôi dứt khoát buông thả tâm trí.
Trong khoảng thời gian này, Lão Yên và Lão Hàm đã cãi vã qua lại mấy hiệp, nhưng bàn về khả năng mồm chạy trước não thì lão Hàm lại không thể sánh bằng lão Yên, mặc dù tiếng địa phương Thiểm Tây khi mắng người kia của ông ta trông có vẻ rất hăng hái nhưng lại không có chút ngữ khí chắn người nào như giọng điệu chanh chua của Lão Yên.
“Bán nước cầu vinh, thẹn với tiên tổ!” Lão Yên chỉ dùng đúng bốn chữ để kết thúc lần mắng nhau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận