Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 525

“Đi thôi, người nọ lại chạy xa hơn rồi.” Côn Bố ăn qua loa vài miếng cho qua bữa sáng rồi vỗ vỗ tay, nói.
Lưu Hàn Thu đau khổ nói: “Lão Yên, cuộc truy đuổi này khi nào mới kết thúc? Hơn nữa, mấy người thực sự có thể xác định người đó có liên quan tới phù đồ chín tầng sao? Chẳng may chúng ta đuổi theo mà chẳng có kết quả gì, chẳng phải đã thành công dã tràng rồi sao?”
“Vốn dĩ chúng ta cũng muốn tiến sâu hơn vào trong rừng rồi.” Lão Yên không nói thêm gì, chỉ thuận miệng đáp trả một câu, nhưng câu này khiến tôi không khỏi nhảy dựng.
Ai cũng biết đích đến của chúng tôi là tiến vào nơi sâu nhất, nên họ cũng chỉ dám than vãn, phàn này vài câu rồi vẫn phải đi theo. Vì vậy, mọi người nhanh nhẹn thu dọn hành lý của mình, cẩn thận dập tắt mọi tàn lửa còn lại, sau đó mới lại bắt đầu lên đường.
Cũng may tuyết đã ngừng rơi, tuy rằng tuyết dày khiến việc di chuyển của chúng tôi trở nên khó khăn hơn, nhưng may mắn là tầm nhìn không bị cản trở.
“Hẳn là chúng ta đã đi đến giữ núi Cửu Hoa rồi, nhỉ?” Lão Yên nhìn bản đồ, chỉ vào một đỉnh núi đơn độc ở phía xa và nói: “Khi đến ngọn núi này, chúng ta sẽ đến vùng đất hoang không người, đây cũng là điểm cuối cùng trong bản đồ của tôi.”
Ý của ông ấy chính là, nếu chúng tôi còn đi tiếp, chặng hành trình kế tiếp chúng tôi sẽ phải tự mình khám phá.
Tôi nhìn ngọn núi đơn độc ở phía xa, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái, tựa hồ như ngọn núi đó vốn không nên xuất hiện ở chỗ này. Bởi vì nó xuất hiện quá mức đột ngột, đột ngột đến nỗi chỉ cần ai nhìn thấy cũng sẽ muốn tới đó nghiên cứu một chút, cho nên ngọn núi này lẽ ra không nên được bảo tồn tốt như vậy tại một nơi có đông đảo khách du lịch như núi Cửu Hoa…
Nơi này là nơi hẻo lánh chưa ai tới, nhưng cũng không đến mức quanh năm chẳng thấy bóng người, từ xưa tới nay có không ít người thích phiêu lưu mạo hiểm, một ngọn núi như vậy làm sao có thể chưa có ai đặt chân lên để khám phá chứ?
Hoặc cũng có lẽ còn một lý do nào khác, đó chính là trông ngọn núi kia rất tà ma, tuy rằng tôi còn chưa tới gần, nhưng ngọn núi này đã mang lại cho tôi một cảm giác rất rợn người, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến nó trở thành một đỉnh núi đơn độc như thế.
“Hôm nay hẳn là không nên khởi hành tới đó đâu?” Trong miệng cô Thu ngậm một ngọn cỏ, lông mày hơi cau lại.
Lão Yên khẽ gật đầu: “Trông núi chạy chết ngựa, thoạt trông ngọn núi kia cách không xa, nhưng muốn đi đến đó phải mất ít nhất một ngày đường, chúng ta đã đi được nửa ngày rồi, chắc chắn không thể đến đó.”
Cô Thu à một tiếng: “Còn có con đường nào khác không? Thời tiết này mà leo núi thì dễ bị ngã chết lắm.”
Mặc dù lời nói của cô ấy rất thô, nhưng lại rất đúng với thực tế, đường tuyết đi rất trơn, mặc dù bây giờ chưa thể cảm nhận được, nhưng một khi lên núi thì sẽ rõ ràng thôi.
Lão Yên lại lắc đầu: “Căn cứ theo bản đồ, con đường này là con đường hợp lý nhất rồi!”
Tôi lặng lẽ để ý tới, chỉ cảm thấy không phải vì bản đồ, mà là lão Yên muốn chúng tôi phải đi theo con đường đó. Nếu không, cho dù chúng tôi có đi vòng qua ngọn núi này, cũng không mất nhiều thời gian để leo lên đỉnh núi, vậy tại sao phải mạo hiểm tính mạng để leo lên ngọn núi này?
Cô Thu đã thay tôi hỏi ra câu hỏi này, nhưng lão Yên không hề giải thích, chỉ nói mình dựa theo bản đồ, nếu đi đường vòng mà chẳng may bị chặn lại, việc quay lại sẽ càng rắc tối hơn.
“Lão Yên, trên núi kia có phải có thứ gì đó không?” Tôi thực sự không nhẫn nhịn nỗi nữa, vẫn phải hỏi ra thành tiếng.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía tôi, đoán chừng là họ không hiểu vì sao tôi lại đặt ra câu hỏi như vậy. Trên mặt của đám người Lưu Hàn Thu lộ rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, như thể nhìn thấy tôi và lão Yên cãi nhau là một niềm vui lớn đối với họ.
Tôi không muốn chống lại lão Yên trước mặt người của 303, nhưng tôi thực sự không thể kìm lòng thêm được nữa. Tạm thời không nói đến việc trên núi kia có gì hay không, chỉ nói tới việc bây giờ leo núi sẽ rất nguy hiểm, nhưng lão Yên lại không hề suy xét đến điều này, khiến cho tôi thực sự không nhịn nổi nữa.
Lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi không biết ánh mắt của ông ấy có ý gì, chỉ biết ánh mắt ấy rất sâu, dường như đang muốn nhìn thấu cả người tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Làm sao vậy, tôi hỏi sai rồi à?”
“Trường An, cậu làm sao thế, lão Yên đã nói là dựa theo bản đồ rồi, trên núi có gì làm sao ông ấy biết được?” Nha Tử hoang mang nhìn nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn lão Yên.
Tôi không quan tâm tới Nha Tử, chỉ nhìn chằm chằm vào lão Yên, chờ ông ấy cho mình một cái trả lời.
Lão Yên đột nhiên mỉm cười: “Trường An, trên núi kia ngoại trừ rừng rậm còn có gì được nữa? Có phải cậu đã sợ đến nỗi choáng váng rồi không?”
Tôi bị lời nói của ông ấy chọc giận đến mức không nói nên lời, bản lĩnh giả ngu của lão Yên cũng thực giỏi, lời này vừa vang lên đã khiến cả cô Thu vừa có chút nghi ngờ với ông ấy cũng phải bật cười ha hả, nói: “Trường An, cậu không cần lo lắng, nơi này cũng chỉ có thể coi là một ngọn đồi mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận