Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 487

Với lại chúng tôi cũng chỉ có xung đột với đám người này thôi, còn chưa đến trình độ muốn mạng của nhau, vì vậy nhìn thấy cảnh tượng này, lực chấn động với tôi thật sự là quá lớn, tôi như cầu xin sự giúp đỡ mà nhìn về phía cô Thu, muốn có được chút khuyên bảo từ chỗ của cô ấy.
Cô ấy vội vàng nắm chặt tay tôi: “Không sao đâu, người này chưa chết, cậu không có giết người.”
“Nhưng, nhưng mà…” Tôi có hơi không biết phải làm sao, muốn nói thì tôi cũng không biết tại sao mình lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng lại cảm thấy đây hoàn toàn là một câu thừa thãi, tay tự mình đánh lẽ nào còn muốn tìm cái cớ gì sao?
Cô Thu mỉm cười: “Tôi chỉ không muốn trên tay cậu dính mạng người, chứ không nói là những người này không đáng chết.”
Tôi hoang mang nhìn về phía cô ấy, cô Thu đá tên hòa thượng đang nằm dưới người tôi giống như một bãi bùn, nói: “Đà La Ni mà bọn họ niệm, cậu có biết là gì không?”
Tôi lắc đầu, vừa rồi khi Lưu Hàn Thu chỉ ra tôi đã cảm thấy kỳ quái, từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe tới cái này.
“Hiểu biết về Phật giáo của cậu quá ít, Đà La Ni, đổi một cách gọi phổ thông khác thì chính là chú ngữ, vốn là dùng để đối phó với những thứ tà ma, không ngờ bọn họ lại dùng thứ này lên trên người chúng ta.”
Cô Thu nói: “Cậu phải biết rằng, chỉ cần sinh ra là người, thì trong lòng ai mà không có chút nghiệp chướng? Một khi bị gợi lên, loại chú ngữ này sẽ mọc rễ nảy mầm ở trong lòng cậu, cho tới khi chiếm đoạt lấy linh hồn của cậu, sau đó sẽ chiếm đoạt thể xác của cậu, làm cậu hoàn toàn tự mình sa ngã, cho đến khi tự sát.”
Giọng nói của cô ấy bình tĩnh, nhưng tôi nghe lại ra một thân mồ hôi lạnh, tôi chưa bao giờ nghĩ cùng lắm chỉ là mấy câu kinh phật, vậy mà lại có tính công kích lớn như vậy.
“Hừ, cũng may mà bọn họ tâm thuật bất chính nên uy lực của chú ngữ cũng đã giảm đi rất nhiều, nếu không chỉ bằng chúng ta, có lẽ khi bọn họ dùng Đà La Ni thì chúng ta đều đã chết rồi...” Lão Yên cười một tiếng, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ông ấy đang ngồi tê liệt ở một bên, sắc mặt hơi trắng bệch.
Mà Nha Tử ở sau lưng ông ấy không xa đang cầm một con dao găm đặt trên cổ của tên hòa thượng cầm đầu, những hòa thượng khác sợ ném chuột vỡ bình, hoàn toàn không dám động đậy.
Cô Thu giải thích nói, sở dĩ tính công kích của Đà La Ni mạnh, chính là vì tâm tư của người trong Phật giáo thuần khiết, càng là người thuần khiết sẽ càng có thể phát huy được sức mạnh của chú ngữ này, rõ ràng là đám Khổ Hạnh Tăng trước mặt chúng tôi không có tâm tư thuần khiết, vì vậy mới làm chúng tôi tìm ra được sơ hở.
“Tiểu Thu, cô đừng chỉ lo nói thôi, trước tiên đi vào xem thử Côn Bố có ở đó không đã.” Lão Yên hất cằm với cô Thu.
Cô Thu buông tay tôi ra, sau đó vỗ bả vai tôi, ra hiệu tôi không sao đâu, rồi lúc này mới đi vào chỗ căn phòng phía bức tường.
“Khốn khiếp!” Cô Thu vừa mới đi vào, lập tức tức giận mắng một tiếng.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng dò hỏi của cô ấy truyền ra, về phần nói cái gì thì chúng tôi không biết.
Thời gian cô ấy ở trong đó không lâu, gần như là hỏi mấy câu xong là chạy ra ngoài luôn, trên mặt có màu đỏ hồng không bình thường.
Nhưng mà cô ấy che giấu rất tốt, vừa đi ra đã đạp một cái vào một tên hòa thượng, chuyển toàn bộ màu đỏ ửng không bình thường trên mặt thành lửa giận: “Phật giáo chú trọng từ bi nhân hậu, vậy mà, vậy mà mấy người...”
Lời phía sau cô ấy không nói ra, vì vậy tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Chính vào lúc này, Côn Bố từ từ đi ra, tôi quan sát anh ấy một lúc lâu, thấy anh ấy mất tích lâu như vậy, hoặc là nói bị đám người Khổ Hạnh Tăng bắt cóc lâu như vậy, nhưng trên người lại không có một chút dấu vết nhếch nhác nào cả, mà ngược lại nhìn có vẻ sạch sẽ hơn không ít.
Sau khi chúng tôi đi từ núi Cửu Hoa rồi nửa đường rẽ sang đây, đã gặp phải tuyết, nửa đêm lại chạy ra từ phòng của kiểm lâm, lăn lộn một thời gian dài như vậy, trừ cô Tứ ra thì trên người mỗi người đều ít nhiều gì cũng có chút nhếch nhác.
Nhưng Côn Bố lúc này lại giống như đã tắm rửa và thay quần áo rồi vậy, toàn thân nhìn có vẻ vô cùng thoải mái.
Nhưng anh ấy như vậy cũng làm lòng chúng tôi cảm thấy lo lắng, tại sao đám Khổ Hạnh Tăng này bắt cóc anh ấy, nhưng lại vẫn để anh ấy trải qua thoải mái như vậy?
“Không biết trừ tôi ra, những con dê hai chân mấy người đã ăn có mùi vị như thế nào?”
Côn Bố liếc nhìn những tên Khổ Hạnh Tăng này một cái rồi lạnh lùng nói: “Nếu không phải trong người tôi toàn là kịch độc, sợ rằng lúc này cũng đã bị mấy người ăn tươi nuốt sống rồi đúng không?”
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, có chút khó tiêu hóa được lời của Côn Bố, lẽ nào ý của anh ấy là những hòa thượng này bắt cóc anh ấy là để ăn thịt anh ấy sao?
Hiện tượng người ăn người này tôi cũng không cảm thấy khó hiểu, khi còn nhỏ gặp thiên tai, xung quanh sẽ có người dùng người thân đã chết làm thức ăn, thậm chí người nhẫn tâm hơn một chút thì ngay cả trẻ con nhà mình cũng sẽ nấu lên ăn.
Những ngày tháng khó khăn đó, điều mà mọi người tìm kiếm chính là tiếp tục sống sót, có thể nói là nhân tính trong lòng đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận