Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 218: Phanh Thây

“Vậy cô cũng nên cẩn thận một chút chứ!” Lão Yên vuốt râu, trừng mắt nhìn.
Tôi nghi ngờ nếu cứ tiếp tục cãi vã như vậy thì cả hai sẽ đánh nhau mất, vì thế đành bất đắc dĩ nói mình không sao.
“Đấy là do cậu còn sống, nếu cậu thực sự xảy ra chuyện gì, tôi và cô ấy còn đứng đây mà tranh cãi với nhau sao?” Lão Yên vẫn có chút không vui.
Tôi gượng cười hai tiếng, vội đổi đề tài: “Con rắn khổng lồ kia cũng đã được giải quyết rồi, tiếp theo chúng ta sẽ tiến vào lăng mộ chứ?”
Quả nhiên, tôi vừa nhắc đến chuyện này, họ lập tức ngừng cãi vã.
Ban đầu lão Yên gật gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn tôi, nói tạm thời không vội, chờ đến khi vết thương trên người tôi lành hẳn thì mới vào.
“Vậy không phải sẽ bị trì hoãn sao?” Tôi nhìn tảng đá lớn trước mặt.
Trên đường đi chúng tôi đã bị trì hoãn rất nhiều ngày, lương thực và trang bị mang theo cũng gần như cạn kiệt, nếu tiếp tục trì hoãn như thế này, e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất.
Nha Tử ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng bỗng vỗ nhẹ vào đầu tôi: “Trì hoãn gì mà trì hoãn chứ, với tình trạng này của cậu mà đi vào trong đó, chỉ tuỳ tiện gặp phải thứ gì cũng có thể bỏ mạng, cậu vẫn nên nghe lời của lão Yên trước đi! Lăng mộ thì ở ngay kia, không chạy đi đâu được.”
Tôi thử cử động cơ thể, phát hiện ra quả thật cả người đau nhức như bị xé rách ra, vì thế đành phải đồng ý với lời đề nghị của họ, nghỉ ngơi hai ngày rồi mới tiến vào mộ.
“Con rắn khổng lồ đâu rồi?” Tôi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy mấy miếng thịt vụn rơi vãi, cùng những vệt máu lớn còn sót lại từ vụ nổ.
Nhưng số lượng của mấy miếng thịt chắc gom lại cũng không bằng nổi cái đầu của con rắn khổng lồ mà tôi đã nhìn thấy.
Đối với con rắn to lớn đã suýt chút nữa nuốt mình vào bụng, tôi khá là “quan tâm” tới nó.
Lão Yên chỉ cô Thu: “Cô ấy thấy Nha Tử quá sợ hãi, cho nên… đã băm vằm con rắn to kia ra rồi.”
Băm ra ư?
Tôi nhìn về phía cô Thu, tò mò không biết cô ấy làm thế nào mà có thể băm vằm một con rắn khổng lồ nhanh như vậy.
Tuy rằng tôi đã hôn mê trong một khoảng thời gian, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm, tôi biết mình ngất đi không lâu, mà con rắn kia lại to lớn đến vậy, cô ấy rốt cuộc đã làm cách nào?
Cô Thu nhìn tôi mà cười quỷ dị, cười đến nỗi da đầu tôi cảm thấy tê dại, cũng không biết cô ấy đã dùng cách gì.
Chờ mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi, Nha Tử ghé sát tai tôi, vừa liếc nhìn cô Thu và nói nhỏ: “Thủ đoạn phanh thây của chị Thu thực quá độc ác, mấy thứ trong balo của cô ấy thực sự có thể ghép lại thành một thanh trường đao.
Xác của con rắn khổng lồ kia bị cô ấy chặt thành từng đoạn, rồi băm nát ra, nói thật, thà cứ nhìn cả một con rắn khổng lồ còn nguyên vẹn còn hơn, hình ảnh kia quả là… Cậu không để ý thấy quần áo trên người cô ấy đã tối màu hơn trước rất nhiều à?”
Tôi quan sát kỹ quần áo trên người cô Thu, lúc này mới phát hiện ra chiếc áo màu đỏ tươi ban đầu của cô ấy đã chuyển sang màu đỏ thẫm…
“Đó đều là máu hết sao?” Tôi hỏi nhỏ.
Nha Tử gật đầu, bảo may là tôi đã ngất đi, nếu không tôi nhìn thấy cả một màn kia, chắc chắn là cả đời khó quên!
Tôi trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, tuy rằng tôi không nhìn thấy cảnh ấy, nhưng nghĩ đến một con rắn khổng lồ như vậy mà dưới bàn tay của cô Thu, nó đã biến thành từng đoạn, sau lại bị băm thành thịt vụn, quả là vô cùng đáng sợ.
Dường như cô Thu đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, bèn lấy bình rượu ra nhấp một ngụm, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người chúng tôi một cái, dù cô ấy không hé nửa lời nhưng vẫn khiến tôi và Nha Tử phải ngậm miệng lại.
Tôi nhún vai, dưới sự giúp đỡ của lão Yên cùng Côn Bố, họ đã bôi thuốc của Vân Nam lên miệng vết thương của tôi, tôi đã được chuyển sang một nơi sạch sẽ hơn để tiếp tục nằm.
Trong lúc tôi hôn mê, lão Yên và những người khác phải làm việc rất bận rộn, hiện giờ tôi đã ổn rồi, mọi người đều tự tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Tôi cứ ngủ như vậy gần như cả một ngày, khi tỉnh dậy tôi cảm thấy hơi lạnh, lúc ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy mấy người lão Yên đã tỉnh lại từ sớm, họ đang tập xung quanh tảng đá lớn kia.
“Đã biết đường đi vào trong chưa?”
Tôi chống người đứng dậy, chậm rãi bước tới và hỏi.
Cô Thu khoa tay múa chân một chút, nói vẫn là cho nổ vẫn tốt hơn, tảng đá lớn như vậy rất khó di chuyển.
“Vớ vẩn!” Lão Yên lườm cô Thu một cái: “Cô biết bên trong đó có gì không, cứ thế mà cho nổ được à?”
Cô Thu chẳng hề để ý mà ném một miếng cau vào miệng, điều chỉnh tâm trạng của mình.
Tôi sờ sờ hòn đá, rồi lắc đầu: “Bị chặn rồi, nói không chừng cứ cho nổ tung cũng tốt, bởi cục đá này cũng quá dày.”
Lão Yên gãi đầu, có chút buồn bực, nói: “Phàm là những lăng mộ lớn ở trên thế giới này, lối vào mộ bao giờ cũng có sát khí, nếu cứ thế mà cho nổ, chẳng may gặp phải cơ quan gì đó, chúng ta không thể chạy nổi đâu.”
“Vậy chúng ta nghĩ cách khác đi.” Tôi nhìn tảng đá, suy nghĩ hồi lâu nhưng không biết phải làm sao, đành thở dài.
Côn Bố đứng một bên, trực tiếp thả một con ảnh cổ ra, con ảnh cổ kia bò một vòng quanh tảng đá lớn, tìm được một khe hở rất nhỏ để chui vào, mãi một lúc lâu sau mới thấy nó chui ra.
Côn Bố nhíu nhíu mày: “Kỳ lạ, ảnh cổ đi vào đó được gần mười mét, nhưng bên trong không có gì cả, rất an toàn.”
“Không có gì ư?” Lông mày của lão Yên đã nhíu lại thành hình chữ xuyên, tay phải vô thức xoa điếu thuốc, khi không xoa được gì trông ông ấy có vẻ bực bội, mãi cho đến khi móc một điếu thuốc từ trong ngực ra rít một, hai hơi mới dễ chịu được một chút, chỉ là hàng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận