Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 486

Giống như là mọi thứ xung quanh đều đã cách xa tôi...
Tôi giơ tay lên lau mặt, phát hiện không chỉ có tai, mà ngay cả khóe miệng tôi cũng tràn ra vết máu.
Mà rõ ràng lão Yên ở bên cạnh cũng không tốt hơn chút nào, sắc mặt của ông ấy trắng bệch, dưới mũi treo hai hàng vết máu, mặc dù thảm hại, nhưng nhìn thật sự rất buồn cười, nghĩ vậy, tôi cũng đã bật cười lên tiếng.
“Thằng nhóc thối, còn có thời gian mà cười à, mau tới giúp đỡ đi, nếu không Nha Tử sẽ không chịu nổi đâu.” Lão Yên hét lên một câu, sau đó hai tay chống ở bên cạnh, mạnh mẽ đón lấy một chiêu đánh tới từ bên cạnh.
Trước mắt tôi đen lại, nhưng mà tôi vẫn cố gắng đứng lên.
Cảnh tượng trước mặt đã thành bóng chồng, tôi không biết mình đang ở đâu, chỉ biết nhất định phải chống đỡ, chỉ có như vậy chúng tôi mới có một con đường sống.
Tôi lấy dao găm ra, toàn dựa vào cảm giác mà đối phó với những bàn tay đang đánh tới, mặt dù tay của bọn họ gầy gò giống như móng gà, nhưng lực ở bên trên lại mạnh tới kinh người, mỗi khi ngăn một lần, tụ huyết trong ngực tôi lại nặng thêm một phần, cuối cùng biến thành một ngụm máu bị tôi ho ra ngoài.
“Trường An!” Tôi nghe thấy cô Thu gọi một câu, giọng nói của cô ấy vô cùng xa xôi, xa xôi tới mức thậm chí tôi có cảm giác như tôi và cô ấy đang không ở trong cùng một không gian.
Sau khi ho ra máu, tôi cảm thấy toàn thân thoải mái hơn không ít, trùng hợp là lúc này, một đôi tay chộp qua từ sau lưng tôi, tôi cúi người né tránh, sau đó nhanh chóng xoay người đâm mạnh dao găm vào trên đôi tay này.
Nhưng tiếng kêu đau đớn trong tưởng tượng lại không hề truyền tới, hòa thượng bị tôi đâm vào hai tay lại giống như không có cảm giác đau đớn, người này tàn nhẫn rút tay lại, trên cánh tay khô quắt đó thậm chí cả máu cũng không chảy ra, chỉ còn lại một cái lỗ thủng do dao găm gây ra, làm người khác nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Người này ngước mắt lên quan sát tôi một lát, cái tay bị thương lại giống như không sao mà tiếp tục tấn công về phía tôi, tốc độ không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm, nhưng tôi lại cảm thấy mình không có cách nào để né tránh.
Rầm.
Song chưởng của người này ấn lên trên ngực tôi, tôi lại phun ra một ngụm máu, cơ thể tôi ngã về phía trước, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có một chút xíu sức lực nào.
“Chậc, đây chính là thực lực của 701 à.”
Ngay khi tôi muốn cứ vậy mà nằm bò xuống, một giọng nói châm chọc truyền vào trong tai, tôi đã không phân rõ được đây là giọng của ai.
Chỉ biết giọng nói này nghe rất chói tai.
Thế là tôi vùng vẫy, dùng hai tay chống đỡ cơ thể rồi từ từ bò dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào vị hòa thượng vừa dùng một chưởng đánh ngã tôi xuống đất, đột nhiên cảm thấy tức giận: “Mẹ kiếp, mấy năm nay ông đây còn chưa biết sợ là gì?”
Nói xong tôi bất ngờ xông qua, hòa thượng đó giống như không ngờ tới tôi sẽ như vậy, vậy mà lại bị tôi đánh trúng.
Cơ thể tôi đè trên người đối phương, cũng mặc kệ là phương pháp gì, liên tục nện hết quyền này đến quyền kia lên mặt đối phương, bản thân giống như đã bị điên rồi vậy.
Trận pháp loại nào cũng sợ người làm liều, đây là lời Nha Tử đã nói với tôi. Chỉ cần tôi có thể đánh bất ngờ, dùng sức mạnh đột phá được bất kỳ một mắt xích nào trong trận pháp, thì đó chính là lúc trận pháp khó mà bổ khuyết lại nhất.
Vì vậy, tôi cũng không muốn tiếp tục đấu pháp với bọn họ nữa, bởi vì tôi phát hiện trận pháp này của bọn họ chính là lấy nhu khắc cương, lấy cách phá trận của chúng tôi, cuối cùng cho dù có thể phá được thì chúng tôi cũng sẽ bỏ ra một cái giá rất lớn!
Tôi điên cuồng vung nắm đấm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần người này không thể kịp thời trở lại bổ sung cho trận pháp, như vậy lấy trình độ của Nha Tử về trận pháp, nhất định anh ta có thể tìm ra được sơ hở của bọn họ, tới lúc đó sẽ chính là lúc chúng tôi chiếm thế chủ động.
“Trường An, được rồi!”
Đột nhiên có một đôi tay giữ tay tôi lại, tôi có thể cảm nhận được độ ấm của đôi tay này, là cô Thu giống như một người chị cả vẫn thường chăm sóc tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy cô Thu đang lo lắng nhìn tôi, hai tay ấn chặt trên tay tôi, lắc đầu với tôi.
“Chị Thu…”
Tôi nghi hoặc gọi một tiếng, tại sao cô ấy không cho tôi ra tay nữa?
Cô Thu bất lực thở dài một tiếng: “Nếu đánh tiếp nữa người này sẽ chết đấy.”
Tôi nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy gương mặt của vị hòa thượng này đã bị tôi đánh sưng vù lên, nhưng lại nhìn thuận mắt hơn một chút so với lúc gầy đét.
Chẳng qua điều làm người ta cảm thấy chói mắt chính là máu tươi chảy ra từ trong tai, mũi, miệng của người này, người này đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, tôi mà đánh đối phương thêm một quyền nữa, có lẽ đối phương sẽ chết thật đấy…
“Tôi, tôi thật sự không muốn đánh chết người này.” Tôi bị dọa sợ, tôi và mấy người lão Yên xuống mộ gặp phải cương thi cũng sẽ không sợ hãi, nhưng mà từ trước tới giờ trên tay tôi vẫn chưa từng dính mạng người, người có máu có thịt vẫn khác với cương thi, tôi hoàn toàn không muốn giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận