Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 653

Lưu Hàn Thu nói ra một câu: “Sao thế, chỉ vì ông ta đã cứu mạng ông nên đã có tư cách nặn tượng rồi, đây là đãi ngộ rất cao đó?”
“Tên đầu trọc họ Lưu kia, ông đừng có mà thay đổi khái niệm, bộ trường Hầu, mời ngài suy tính một chút, đầu tiên lão Hàm có phải là anh hùng của nhiệm vụ lần này không? Thứ hai, nếu mọi người vẫn xử trí ông ta là một kẻ trộm mộ, vậy ngài có nghĩ rằng như vậy rất tội nghiệp cho người ta không, sau này chẳng may lại xảy ra loại tình huống này lần nữa thì còn có ai nguyện ý cải tà quy chính làm việc cho quốc gia nữa?”
Lão Yên nhanh chóng nói rõ ràng: “Bộ trưởng Hầu, ngài nhìn tôi đi, tôi chính là điển hình của việc cải tà quy chính, nếu như lúc đó thầy tôi không tin tưởng vào tôi thì có lẽ lúc này tôi đã là một hồn phách, ngài nói xem, đến cùng nên làm như thế nào?"
Lúc này, chủ trì của núi Cửu Hoa vẫn luôn giữ sự im lặng từ lúc họp cho đến bây giờ lại đứng dậy, sau đó niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói: "A Di Đà Phật, lão nạp đã hiểu rõ được bản chất từ đầu chí cuối của vấn đề, cả đời của các vị thí chủ này vẫn luôn lần mò sờ soạng ở trong Nghiệp Hải, nhưng vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh thì bọn họ lại nhận được sự cảm hóa của Địa Tạng Vương, quay đầu là bờ, công đức vô lượng, điều này không phải là rất phù hợp với tâm nguyện lớn lao của Địa Tạng Vương là khuyên con người làm điều thiện, cứu người khỏi đau khổ và đạt được hạnh phúc sao?
Năm đó, ngay cả người hầu ở bên người Địa Tạng Vương là cha con Mẫn Công cũng chính là bị Địa Tạng Vương cảm hóa, cho nên ông ta mới hiến tặng núi Cửu Hoa làm đạo trường, bởi vậy lão nạp mong mọi người nên nặn tượng của lão Hàm và các vị thí chủ khác ở bên trong Nguyệt Thân bảo điện, để câu chuyện của bọn họ có thể được truyền tụng thật lâu.”
Sau khi chủ trì của núi Cửu Hoa nói xong, phòng họp hoàn toàn trở nên yên tĩnh, ngay cả Lưu Hàn Thu muốn kiếm cớ cũng nhất thời đỏ bừng cả mặt.
Bộ trưởng Hầu cúi đầu trầm mặc hồi lâu, mãi một lúc lâu mới đột nhiên mỉm cười: "Lão Yên, ông rất tốt."
"Cái này..." Lão Yên có hơi sốt ruột.
Bộ trưởng Hầu đưa ra quyết định cuối cùng: “Anh hùng không phụ quốc gia, quốc gia nhất định không phụ anh hùng!”
Lão Yên lập tức vui mừng, bộ trưởng Hầu lại xua tay nói: “Tất cả giải tán đi, cứ thuận theo ý muốn của lão Yên và chủ trì mà lo liệu. Ngoài ra, tôi sẽ hướng quốc gia xin danh hiệu liệt sĩ và giải quyết tốt hậu quả công việc.”
Lưu Hàn Thu còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị bộ trưởng Hầu giận dữ trừng mắt nhìn ông ta một cái, sau đó rời khỏi phòng từ một cửa phụ khác.
"Ha ha, lão Yên, thủ đoạn của ông thật cao minh." Lưu Hàn Thu nghiến răng nghiến lợi mắng.
Lão Yên ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái: “Người đang làm, trời đang nhìn, Lưu đầu hói, ông thật sự cho rằng bộ trưởng Hầu không biết những chiêu trò nhỏ nhặt này của ông sao?”
“Tôi không biết ông đang nói cái gì." Lưu Hàn Thu giả vờ giả vịt nói.
Lão Yên đứng dậy rồi đẩy ghế về phía trước: “Nếu không thì ông nghĩ xem vì sao bộ trưởng Hầu lại tổ chức cuộc họp rầm rộ như vậy?”
Nói xong, ông ấy nói với tôi một tiếng rồi dẫn đầu đi ra ngoài, sau khi tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Hàn Thu thì tôi cũng mang theo tâm trạng tốt đẹp đi theo lão Yên.
Nhưng sắc mặt của lão Yên lại không được tốt, tôi hỏi ông ấy là có chuyện gì thì ông ấy lại đen mặt nói: “Lưu Hàn Thu từ trước đến nay đều là tên tiểu nhân có thù tất báo, có lẽ lúc này ông ta đang nghĩ cách làm thế nào để tung ra chiêu cuối của mình, cho nên trong khoảng thời gian này cậu phải cẩn thận chút."
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, nghĩ rằng chiêu cuối này sẽ không là tôi chứ?
Nhưng tôi không dám nói ra trước mặt lão Yên, nên đành phải cười ha hả, nói là bộ trưởng Hầu đã thể hiện rõ thái độ, nên ông ta hẳn sẽ an phận một đoạn thời gian.
"Hi vọng là vậy." Lão Yên vẫn lộ ra vẻ mặt ủ rũ.
Dưới đáy lòng của tôi đang nghĩ đến chuyện Lưu Hàn Thu kêu tôi trộm một thứ, sau khi mất tập trung một lúc thì xe đã chạy đi rất xa, chờ đến khi tôi ngẩng đầu thì lại phát hiện lộ trình không đúng.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Lão Yên một tay cầm điếu thuốc đặt lên vô lăng, tay kia vỗ vỗ đùi: "Đi gặp thầy Bạch của cậu một chút."
Đúng vậy, sau khi chúng tôi giấu thầy Bạch ở trong nhà người bạn kia của lão Yên thì đã phải tiếp nhận nhiệm vụ, mãi đến lúc này vẫn chưa đi qua thăm bà ấy, ở giữa còn cách một cái năm mới, nên cũng không biết bà ấy đã vượt qua thế nào.
“Không phải là vì chuyện này.”
Lão Yên lắc đầu: “Thật ra trong nhiệm vụ lần này tôi cũng có việc an bài cho thầy.”
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc đến mức suýt nữa đã rớt cả mắt, nhưng còn không đợi lão Yên nói gì thì tôi đã ý thức được chuyện này có gì đó không ổn.
Vì lão Yên đã sắp xếp cho đội trưởng Bạch, tức là bà ấy cũng đã đồng ý, đừng nói việc đến núi Cửu Hoa, ngay cả khi chúng tôi đã quay lại Yến Kinh được mấy ngày cũng không thấy bà ấy tới tìm chúng tôi.
Chẳng trách lão Yên lo lắng như vậy, đội trưởng Bạch sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận