Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 616

Con mắt đó chỉ liếc nhìn chúng tôi một cái rồi biến mất, nhưng trước khi biến mất, nó để lại đằng sau một thứ gì đó tối đen như mái ngói.
Mái ngói này tuy bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng tôi và Côn Bố đều không dám xem thường nó.
Bởi vì chủ nhân để lại thứ này thật sự rất đáng sợ...
Nha Tử không nhìn thấy, nhưng anh ta vẫn nhận ra có điều gì đó không ổn từ động tác của chúng tôi, vội hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi lắc đầu không trả lời, chỉ nói anh ta đừng di chuyển. Mọi chuyện đều nghe theo lệnh của Côn Bố!
Tôi biết điều cấm kỵ nhất vào lúc này chính là một đội ngũ chia năm xẻ bảy, trong bóng tối như này lão Hàm có thể giết chết chúng tôi dễ như trở bàn tay, nhưng ông ta lại không làm vậy.
Có thể ông ta đang kiêng kị thứ gì đó, nhưng mục đích duy nhất của ông ta chắc chắn là muốn chúng tôi hoảng loạn, khiến chúng tôi không có người đưa ra quyết định, từ đó không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Vì vậy, khi Côn Bố đưa ra quyết định tôi chỉ có thể tuân theo, như vậy mới đánh tan được ý định của lão Hàm.
Tôi nghĩ lý do trước đó cô Thu kêu tôi quyết định xem nên làm gì tiếp theo cũng chính là ý này, giữa chúng tôi cần phải có một người đưa ra quyết định!
"Trường An, cậu và Nha Tử ở đây đợi tôi, nếu nửa giờ sau không thấy tôi quay lại thì các cậu hãy nghĩ cách khác." Nói xong, anh ta lập tức chui vào lỗ chó, cả người nháy mắt liền biến mất.
Nha Tử nắm lấy tay áo tôi: "Chúng, chúng ta thật sự không cần đi theo à?"
Tôi nhìn Côn Bố mạo hiểm một mình, cắn chặt răng mới phun ra được hai chữ: Không cần.
Chúng tôi phải bảo toàn sức lực của mình, nếu không hậu quả của chặng đường kế tiếp sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nha Tử nhìn tôi một lúc rồi đẩy đẩy kính râm lên: "Lần này chúng ta đã rơi vào bẫy. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cô Tứ lại yêu cầu chúng ta mang theo đám người Lưu Hàn Thu."
"Hử?" Chuyện này khá mới mẻ à nha.
Nha Tử cười nhạo một tiếng: "Bởi vì nếu bàn về vấn đề lén lút giở trò thì Lưu Hàn Thu nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất chứ sao."
Lưu Hàn Thu!
Sao tôi có thể quên ông ta được chứ?
Tôi vội nói với Nha Tử rằng ông ta có thể vẫn đang bị mắc kẹt ở tầng thứ hai nên không thể xuống được. Nha Tử nắm lấy vai tôi: “Cậu nói cái gì?"
“Là, chính là đám người Lưu Hàn Thu bị mắc kẹt ở ..." Không hiểu sao Nha Tử lại đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, nhất thời tôi không kịp phản ứng.
Nha Tử lắc đầu: "Không, không đúng."
Tôi hỏi có chuyện không đúng gì thì anh ta lại bực bội nắm tóc, hồi lâu sau cũng không nói là chuyện gì.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi cũng nôn nóng theo.
Nha Tử đột nhiên dừng lại, ngẩn ra như một bức tượng trong giây lát, khi tôi định đưa tay ra gọi thì anh ta đột nhiên đứng dậy vỗ vào đùi, sau đó nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt rất đáng sợ: “Đồ Tể đâu?"
Tôi cũng ngẩn cả người, thậm chí trong giây lát còn không thể hiểu được anh ta có ý gì.
Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng có phản ứng. Tôi bám vào vách tường từ từ đứng dậy, nhắm mắt lại và suy nghĩ: “Khi ở tầng thứ ba anh ta vẫn còn, thậm chí, thậm chí ở chỗ cống thoát nước vẫn còn, sau đó …”
Thế mà tôi lại không thể nhớ ra được Đồ Tể đã đi đâu, hoặc là đã rời đi khi nào.
Tôi hoảng sợ nhìn Nha Tử, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào tôi. Điều này cũng quá đáng sợ rồi. Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất dưới mí mắt chúng tôi mà không ai trong số chúng tôi để ý đến.
Ngay cả cô Tứ như một vị thần trong mắt tôi cũng không phát hiện ra …
"Trường, Trường An, trong tháp phù đồ này nhất định có thứ gì." Nha Tử cảnh giác nhìn xung quanh, hoảng sợ nói: "Ngay cả bang Thiểm Tây cũng sẽ không có loại năng lực này."
Tôi nuốt khan, anh ta nói đúng, ngay cả bang Thiểm Tây cũng không thể bắt người ngay dưới mí mắt chúng tôi được. Mà đáng sợ nhất không phải là người bị bắt đi mất, đáng sợ nhất chính là người này dường như đã bị xóa khỏi ký ức của chúng tôi.
Nếu vừa rồi tôi không đột nhiên nhắc đến Lưu Hàn Thu khiến Nha Tử nghĩ đến, có lẽ tôi đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người này rồi.
Tôi nuốt nước miếng, một cảm giác sợ hãi tột độ lan ra khắp cơ thể, nhưng tôi vẫn duy trì bình tĩnh để trấn an Nha Tử: “Nói không chừng chúng ta chỉ là đang tự mình dọa mình thôi. Trong tình huống đó, việc chúng ta không để ý đến mấy người của 303 cũng rất bình thường.”
Nhưng mấy lời này rõ ràng là đang tự mình dối mình, dù có oán giận 303 đến mức nào đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ không thể tùy tiện để một người sống sờ sờ biến mất như vậy được.
Nha Tử thở ra một hơi: “Cậu nói đúng, Trường An, chúng ta, chúng ta hãy mau tìm cách thoát ra ngoài."
“Không được, chúng ta phải đợi Côn Bố quay lại!” Tôi lắc đầu.
Nha Tử rất nôn nóng, không muốn tiếp tục ở lại đây dù chỉ một phút, nhưng khi tôi lôi kéo anh ta vẫn miễn cưỡng ngồi xuống, lúc này chỉ có thể lấy tĩnh chế động, càng hoảng loạn sẽ càng không nghĩ ra được cách nào khác.
Cũng may là Nha Tử chưa mất đi lý trí, anh ta chỉ hơi giãy giụa một chút, sau đó liền đồng ý với những gì tôi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận