Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 609

Hô hấp của tôi đột nhiên trở nên nặng nề, cũng không quan tâm việc liệu có mạo phạm không mà chạm vào chân của cô Thu rồi từ từ sờ lên trên.
Lượng máu chảy ra không hề ít, cần phải nhanh chóng tìm ra miệng vết thương, nếu không với tốc độ chảy máu như này chắc chắn sẽ chết!
"Chị Thu, đợi, chị đợi tôi." Tay tôi run run sờ vào bắp chân rồi đến đùi, nhưng vẫn không thấy được miệng vết thương, tôi càng hoảng hơn.
Nếu nơi chảy máu nằm ở đùi thì khả năng tử vong sẽ rất thấp, nhưng nếu nằm ở bụng, hoặc cao hơn chút như ở ngực, thì với lượng máu chảy ra như thế này, chỉ sợ cô Thu sẽ lành ít dữ nhiều.
Tôi hít một hơi thật sâu, tay chạm vào phần bụng của cô Thu.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, miệng vết thương ở phần eo, tuy rằng nó cũng là vị trí quan trọng, nhưng phải nói rằng đây đã là tình huống tốt nhất vào lúc này.
Tôi lấy mấy lọ thuốc từ trong balo ra, trong bóng tối cũng không biết được đó là thuốc gì, chỉ có thể đổ mỗi thứ một ít, dù sao đều là thuốc trị thương nên sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi bôi thuốc thì máu đã ngừng chảy, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cầm được máu có nghĩa là vẫn cứu được.
Tôi lấy miếng băng gạc trong balo ra, cẩn thận bế cô Thu lên, quấn băng quanh người chị ấy vài vòng rồi cột lại thật chặt.
Làm xong việc này, tôi mới dám đưa tay ra dò tìm hơi thở của cô Thu, hơi thở yếu ớt từ mũi chị ấy phả ra, lúc này tôi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
"Trường … An?"
Không biết cô Thu tỉnh từ lúc nào, tiếng rên rỉ của cô ấy khiến tôi có chút khó chịu, dường như tôi chưa từng thấy cô ấy trong bộ dáng như vậy bao giờ.
Cô ấy lúc nào cũng ồn ào, đã bao giờ yếu đuối như vậy đâu?
"Chị Thu, là tôi đây, chị thấy sao rồi?" Tôi vội vàng hỏi.
Cô Thu bị thương khá nặng, phải rất lâu sau mới nhẹ giọng nói không sao: "May mà có cậu … tới đây, nếu không thì, hôm nay tôi sẽ chết ở đây mất."
“Sao lại thế này?” Tôi hỏi.
Rốt cuộc trong nháy mắt đó đã xảy ra chuyện gì?
Tôi có thể cảm nhận được cô Thu khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, lúc tôi đang nhìn cậu, chụp đèn đột nhiên bị nứt ra, sau đó hông trái của tôi đau nhói, kế đó tôi không còn biết gì nữa.”
Cô ấy dường như đã lấy lại được chút sức lực, tuy giọng nói vẫn còn yếu ớt nhưng đã không còn đứt quãng nữa.
Tôi suy nghĩ một lúc: “Lúc đó ai là người đứng gần chị nhất?”
“Cậu nghi ngờ bọn họ?" Cô Thu ngạc nhiên nói.
Tôi trầm giọng đáp: “Tôi phải cân nhắc đến mọi tình huống.”
"Không phải đâu, lúc đó bọn họ đều ở bên phải của tôi, hơn nữa trong tay bọn họ không có vũ khí, sẽ không thể ra tay nhanh như vậy được." Cô Thu bình tĩnh phân tích: "Chỉ có một khả năng, đó là có người theo dõi chúng ta!"
Tôi không có cách nào phản bác lại lời cô ấy nói, đành phải đặt cô ấy xuống rồi nhỏ giọng nói bản thân muốn đi xem tình hình thế nào, nếu dựa theo lời cô ấy nói, có thể Nha Tử và Côn Bố cũng đã xảy ra chuyện.
“Cậu cứ đi đi, tôi không sao đâu." Cô Thu nhìn ra sự lo lắng của tôi, nhẹ giọng nói.
Tôi kéo chiếc balo từ sau lưng cô ấy ra trước mặt rồi móc ra một khẩu súng lục: "Chị Thu, hãy tự bảo vệ tốt chính mình."
Để lại một mình cô ấy thì không an toàn cho lắm, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khác, vẫn chưa xác định được Nha Tử và Côn Bố có an toàn không, tôi không thể ở lại với cô ấy.
"Đi đi, tôi không sao." Cô Thu lại giục.
Tôi ừ một tiếng, cũng không trì hoãn nữa, theo hướng của cô Thu tiếp tục mò mẫm đi vào bên trong.
Bởi vì tình trạng của cô Thu, tôi càng cảm thấy hoảng hơn, luôn có cảm giác Nha Tử và Côn Bố cũng đang nằm ở đâu đó, trên người chảy đầy máu.
Trong vô thức, tốc độ của tôi nhanh hơn, giây lát đã đi qua bốn đến năm mét.
“Nha Tử, Côn Bố, hai người có nghe thấy tôi nói không?" Tôi hét lên, nhưng âm thanh vừa phát ra lại giống như bị thứ gì đó nuốt chửng.
Tôi tức giận đấm vào tường, cố gắng bình tĩnh lại, tự an ủi mình rằng không sao đâu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Không đúng …
Tôi giơ tay lên trước mặt, dù không nhìn thấy, nhưng tim tôi lại đập thình thịch thình thịch liên hồi, bức tường này có gì đó không đúng!
Dọc đường đi tôi đã chạm vào thành ống dẫn nhiều lần, nó cứng và hơi nhớp nháp, tôi nghi là do phù đồ chín tầng bị vùi ở dưới nước nên mới ẩm ướt, nhưng bức tường tôi vừa sờ vào lại rất khô ráo.
Tôi sờ tay mình, không sai, rất khô ráo, thậm chí không có một chút dính nhớp nào trên tay tôi, thực sự không thể tin nổi.
Tim tôi đập thình thịch, bức tường này chắc chắn có gì đó kỳ lạ!
Nhưng tôi cũng không dám có biểu hiện gì quá rõ ràng, cô Thu đã bị thương, trong bóng tối nhất định có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không thể có bất kỳ sai sót nào.
Bức tường khô ráo này rất có thể là vị trí của cơ quan, nhưng nhiều khả năng nó chính là thủ phạm gây ra tình trạng hiện tại!
Tôi chà xát hai tay, cố tình di chuyển vòng qua bức tường này sang hướng bên cạnh. Việc không thể xác định được phương hướng trong bóng tối là rất bình thường. Nên sau khi mò mẫm khoảng một hai phút, tôi giả vờ lơ đãng đi vòng lại lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận