Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 196: Tằm

Ở đây rất rộng, khoảng cách giữa các gốc cây tương đối lớn, lại rất ít lá rụng, bởi vậy tôi có thể đi lại dễ dàng.
Điều kỳ lạ duy nhất là ở đây có rất nhiều con tằm màu trắng ngà đang bò quanh khu rừng này, trong đó có rất nhiều con trông như là vừa mới sinh ra, trong khi một số khác đã trưởng thành và bắt đầu kết kén, hiển nhiên đám này không phải tự nhiên mà có.
“Đây thực sự là do Tàm Tùng để lại sao?”
Nhìn đám tằm bò lúc nhúc quanh đây, trong lòng tôi không khỏi xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ. Tôi tự vỗ đầu mình một cái, tự cảm thấy buồn cười, Tàm Tùng mất đến nay ít nhất cũng phải bốn, năm ngàn năm rồi, nếu đám tằm này mà tồn tại từ thời ấy thì e là đều thành tinh hết rồi?
“Nhìn cái gì thế?”
Âm thanh đột ngột vang lên khiến tôi giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy cô Thu anh dũng nhảy xuống dưới, còn nhướng mày với tôi.
Tôi chỉ vào đám tằm, nói với cô ấy: “Không có gì, chính là tôi cảm thấy đám tằm này nhiều quá, còn đang nghĩ xem có phải do Tàm Tùng nuôi hay không.”
Nói xong tôi còn tự bật cười với lời của mình, nhưng cô Thu lại nghiêm túc gật đầu: “Không khéo tuổi tác của đám tằm này lại ngang bằng với tổ tiên của chúng ta đấy.”
Nghe cô ấy nói như vậy, tôi nhìn về phía đám tằm bằng một ánh mắt khác, tôi luôn cảm thấy những con tằm này dường như có nhân tính giống y con người!
“Được rồi, chờ Nha Tử xuống dưới để cậu ta phân tích xem đây là loại tằm gì.” Cô Thu vỗ vỗ vai tôi, sau đó nhìn quanh, thỉnh thoảng lại cầm bình rượu lên nhấp vài ngụm.
Tôi hơi tò mò không biết cái bình của cô ấy có cơ quan gì hay không, mà tôi thấy dường như cô ấy uống mãi vẫn chưa hết, nhưng thoạt trông bình rượu kia cũng đâu có lớn lắm.
“Nghĩ cái gì thế, chỉ là một bình rượu bình thường mà thôi.” Cô Thu trừng mắt nhìn tôi: “Có phải uống nước lọc đâu, phí phạm của trời.”
“A a a, cứu mạng!”
Tôi cười hì hì hai tiếng, còn muốn nói thêm thì chợt nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của Nha Tử.
Sắc mặt tôi chợt thay đổi, vội vàng chạy tới dưới đường chim hỏi xem anh ta bị làm sao, ai ngờ cô Thu lại thản nhiên kéo tôi lại: “Đừng động vào cậu ta, cậu ta sợ độ cao thôi!”
Nói xong, cô Thu chán ghét che hai tai và lùi lại phía sau vài bước.
“A a a, cứu mạng, cứu mạng với!” Quả nhiên, cô Thu là người thông minh, bởi tôi còn chưa kịp phản ứng, một đợt tiếng kêu la thảm thiết của Nha Tử lại truyền tới, cộng thêm tiếng vọng từ đáy vực, quả thực như tiếng ma quỷ xuyên thẳng vào trong lỗ tai.
Sau khi biết anh ta chỉ sợ độ cao, tôi cũng bắt chước cô Thu che kín lỗ tai lại, có thể cách xa tai ương được bao nhiêu thì cố gắng cách xa.
Nha Tử cứ vừa đi vừa kêu la oai oái, vất vả lắm mới xuống tới đáy vực, xuống đến nơi anh ta ngồi phịch xuống đất, giọng đã khàn khàn: “Đứa, đứa nào thiết kế ra con đường này thế, tôi, tôi muốn cho nó một phát súng!”
“Người thiết kế ra con đường bằng ván này, ước chừng đã chết rồi, không thể chết thêm lần nữa đâu…” Tôi bất đắc dĩ trả lời anh ta một câu.
Vẻ mặt của Nha Tử cứng đờ lại, rồi hùng hổ nói: “Vậy tôi sẽ túm xương đối phương ra nghiền thành tro!”
“Được rồi, sao lại thù hận lớn thế chứ.” Tôi thực sự không nhìn nổi nữa, bèn bước lên đỡ anh ta dậy, sợ lát nữa lại gặp phiền phức.
Nha Tử vẫn rất tức giận và hùng hổ chửi rủa một lúc lâu, mặc kệ giọng mình đã khàn rồi, sau đó anh ta hỏi sao chúng tôi lại không sợ?
Cô Thu ghét bỏ nói: “Mấy năm nay bà đây đã leo biết bao nhiêu vách đá, không phải 80 thì cũng là 100, có ai giống đứa trẻ chưa cai sữa như cậu chứ?”
“Chị Thu, chị cũng không nghĩ xem, ai có thể so sánh được với chị chứ, chị có thể bay đi chỉ bằng móng vuốt của mình, thậm chí còn có thể vượt qua cả sông Trường Giang, mấy vách đá đó có là gì.” Nha Tử hừ một tiếng.
Cô Thu nhấc chân đá cậu ta một cách: “Tôi thấy cậu vẫn có tương lai đấy, tốt nhất nên ở trong phòng lưu trữ để sắp xếp hồ sơ đi.”
“Không được, tôi không muốn làm một tên mọt sách.” Nha Tử nghiêng đầu sang một bên, rì rầm mấy câu rồi không nói gì nữa, phỏng chừng là anh ta bị dọa sợ thật rồi, mãi đến khi lão Yên nhảy xuống đáy vực rồi mà mặt anh ta vẫn còn trắng bệch.
Tốc độ của lão Yên cũng không nhanh, đương nhiên, thứ nhất là bởi vì ông ấy cũng có tuổi rồi, thứ hai là vì vết thương trên đùi ông ấy, trước đó ông ấy còn phải ngâm mình trong nước rất lâu.
Vừa nhìn thấy Nha Tử, lão Yên đã lên tiếng trêu ghẹo: “Cậu còn không bằng lão già như tôi à, ha ha, dáng vẻ hèn nhát này của cậu mà để lão Hứa thấy được, không biết ông ấy có nhận cậu làm học trò nữa hay không đây.”
Nha Tử hừ hừ hai tiếng, không thèm quan tâm lão Yên, chỉ tiếp tục nói về người thiết kế con đường ván, chửi đối phương là kẻ biến thái, khiến cho chúng tôi đều dở khóc dở cười.
Tốc độ của Côn Bố rất nhanh, dường như con đường như vậy quá dễ với anh ta, tôi nhìn mà chỉ biết trợn mắt há mồm.
Lão Yên nói với tôi, địa hình Nam Cương phức tạp hơn nơi này rất nhiều, mà vì để tạo nên cổ trùng họ phải trèo đèo lội suối vô số lần, cho nên vách đá cỏn con này ăn bản không phải vấn đề với anh ta.
“Đúng rồi, Nha Tử, anh mau tới đây nhìn lũ tằm này đi.” Chờ mọi người có mặt đông đủ, tôi mới nhớ tới đám tằm mình vừa nhìn thấy, vội kéo Nha Tử vẫn còn đang mặt nặng mày nhẹ chạy tới dưới gốc cây.
Tôi chỉ vào đám tằm lúc nhúc, nói: “Anh xem đi, đây cũng không phải cây dâu tằm, tôi đã đi dạo một vòng rồi, quanh đây cũng chẳng có cây dâu tăm nào, làm sao lại có nhiều tằm sinh sống như vậy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận