Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 466

"Trường An, cậu nói xem người này có phải kẻ ngốc không?" Nha Tử luôn biết cách phá hỏng bầu không khí, thò qua hạ giọng nói.
Tôi đánh anh ta một cái, bảo anh ta đừng nói lung tung, dù mình không tin thì cũng không thể coi thường tính ngưỡng của người khác, đây chính là một sự xúc phạm đối với người khác.
Chắc là Nha Tử không ngờ tôi lại nghiêm túc như vậy nên im lặng không nói gì.
Thực ra tôi cũng không muốn chỉnh anh ta, tôi thực sự nghĩ một người như vậy nên được tôn trọng, ông ta có tín ngưỡng của riêng mình, cũng bằng lòng trả giá cho tín ngưỡng của mình, nên những người khác không có quyền gì để nói ra nói vào cả.
"Chúng ta cũng đi thôi!" Lão Yên vẫy vẫy tay: "Cứ coi như đây là kỳ nghỉ đông đi. Giai đoạn này mọi người đều coi mình như khách du lịch là được."
Nói xong, chúng tôi lập tức hòa mình vào dòng du khách, trong không khí vui tươi nồng nhiệt, chúng tôi cũng dần quên mất bản thân đến đây để làm gì, hoàn toàn thư giãn.
Đặc biệt là Nha Tử, anh ta rất ham chơi, hết lang thang khắp phố Cửu Hoa, chùa Hoa Thành đến rừng đàn hương, trông như một đứa trẻ chưa lớn vậy.
“Trường An, cậu cũng đi chơi đi.” Lão Yên nói với tôi: “Cậu còn trẻ, đừng lúc nào cũng trưởng thành như vậy, mất đi cái tính của người trẻ tuổi.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đứng nhìn thế này thôi cũng được rồi!”
Lão Yên có chút bất đắc dĩ, thật ra tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác, từ nhỏ tôi đã không thích quậy phá, sau chuyện của Nhị Cẩu Tử thì lại càng trầm tĩnh hơn, gần như không bao giờ rời khỏi nhà hay ra khỏi phòng, cho nên không có cách nào bung lụa như Nha Tử được.
Nếu cố ép bản thân phải giống anh ta thì tôi ngược lại sẽ không được tự nhiên.
Lão Yên thấy tôi thực sự không có ý muốn vui đùa nên cũng bỏ cuộc, chỉ nhìn Nha Tử, bảo anh ta tiết kiệm chút sức lực.
Theo tốc độ này thì đi tới giữa sườn núi sẽ là khoảng giữa trưa, lúc đó nghỉ ngơi một lát rồi chúng tôi sẽ phải lập tức rẽ vào vùng núi sâu, bởi vì nguyên nhân thời tiết, nên việc này sẽ tốn rất nhiều thể lực.
"Đừng lo, không phải chỉ là leo núi thôi sao, còn có thể tốn bao nhiêu sức lực của tôi được chứ?" Nha Tử không thèm để ý mà vẫn vẫy tay, sau đó lại chạy theo phía sau khách du lịch.
Chúng tôi mất cả nửa ngày mới lên được giữa sườn núi, thật ra chúng tôi vốn không cần mất nhiều thời gian như vậy, nhưng nếu đi quá nhanh chắc chắn sẽ gây nghi ngờ, cho nên trên thực tế chúng tôi đều di chuyển theo tốc độ của khách du lịch.
Núi Cửu Hoa nổi tiếng vì nó là thánh địa của Phật giáo, nếu so sánh thì cũng không cao lắm, người bình thường đi đến giữa sườn núi nhiều nhất cũng chỉ mệt mỏi thôi, đối với chúng tôi mà nói thì càng là chuyện nhỏ.
“Nghỉ ngơi một chút đi, thừa dịp xung quanh ít người thì đi vào núi!” Giọng của lão Yên không lớn, nhưng đủ để chúng tôi nghe thấy.
Có một ngôi đình được dựng giữa sườn núi để phục vụ khách du lịch, thông thường khi khách du lịch đến giữa sườn núi sẽ chọn nghỉ ngơi và ăn trưa tại đây rồi mới đi tiếp.
Bên cạnh còn có một người bán đồ chay, tuy đồ ăn tương đối đắt tiền nhưng vẫn có rất nhiều tín đồ vẫn mua để ăn, thứ nhất là do đói, thứ hai là vì muốn bày tỏ lòng thành của mình với Bồ Tát.
Vốn dĩ chúng tôi có lương khô và thịt đóng hộp, nhưng ăn đồ mặn ở đây bị coi là xúc phạm nên chúng tôi cũng mua một ít đồ chay nóng hổi ăn với nước sôi để nguội để xua đi cái lạnh trong người.
Sau một giờ chiều, khách du lịch ở giữa sườn núi ngày càng ít, bởi vì mọi người thường chọn leo núi vào buổi sáng để cúng bái, đến vào buổi chiều là bất kính, hai là đường đi quá xa. Nếu phải qua đêm trên núi thì có thể sẽ bị chết cóng.
Chờ sau khi chủ quán chay đã đóng cửa, lão Yến mới vẫy tay bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc: “Đi thôi, đường núi sắp bị đóng rồi.”
Chúng tôi cũng chẳng có gì để dọn, chỉ là dọn rác đã ăn rồi vứt vào thùng rác gần đó, lúc này mới từ giữa sườn núi quẹo sang một bên, vượt qua lan can bảo vệ và tiến sâu vào trong núi.
"Cẩn thận, nơi này hẳn là vừa có tuyết rơi, rất trơn." Lão Yên dẫn đầu, Lưu Hàn Thu đi theo sau, nhìn dáng vẻ vững vàng của ông ta, nhất định cũng là một người biết võ.
Từ khu du lịch giữa sườn núi đi xuống thật ra cũng không tính là núi sâu, khắp nơi đều có thấy dấu vết của công trình nhân tạo, nên chúng tôi không tốn quá nhiều công sức đã có thể đi vào rừng, ánh mặt trời lập tức bị rừng cây rậm rạp che khuất, gió núi lạnh lẽo xuyên qua kẽ hở chui vào từng ngóc ngách của cơ thể, lạnh đến mức tôi rùng mình.
“Bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?” Sau khi ổn định chỗ ngồi trên mặt đất, tôi ngẩng đầu nhìn lên để chắc chắn ngay cả khi có ai đó đi ngang qua giữa sườn núi thì cũng sẽ không nhìn thấy chúng tôi.
Lão Yên nói: “Núi Cửu Hoa là hướng nam bắc. Chúng ta lên núi từ phía nam, vậy giờ đi về phía bắc.”
Không ai có ý kiến gì với quyết định của ông ấy, mọi người quấn áo khoác thật dày, càng đi càng sâu, cho đến khi bụi cây cao đến thắt lưng thì cẩn thận dùng gậy dò đường, không ai có tâm tư nói chuyện.
"Hôm nay trời lạnh quá, lão Yên. Trời sắp tối rồi, buổi tối chẳng lẽ chúng ta phải cắm trại trên núi à?" Đi bộ ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc Lưu Hàn Thu cũng không nhịn được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận