Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 625

Tôi thở dài: "Nha Tử, cho dù có thế nào thì 701 vẫn luôn ở phía sau chúng ta."
"Trường An, cậu có nghĩ người như tôi xứng đáng vào 701 không?"
Nha Tử sa sút nói: “Dù sao tôi cũng là ác ma mưu toan sát hại cha mẹ ruột."
Toàn thân tôi chấn động, hóa ra là như vậy, bởi vì ở trong địa ngục Băng Sơn này có một quy tắc nhắm vào những người không biết hiếu kính cha mẹ của mình, mà Nha Tử anh ta không chỉ không tôn trọng cha mẹ mình mà còn từng nghĩ đến việc giết chết bọn họ.
"Nhưng cái này không thể trách anh được, hơn nữa không phải là không có thành công sao?" Tôi khàn giọng nói.
Nha Tử hừ lạnh một tiếng:
"Thế nhưng cái địa ngục này lại không quan tâm, cậu đoán xem vừa rồi tôi đã nghe được cái gì? Tôi nghe được một thanh âm nói là “Cậu phải tiếp nhận sự trừng phạt của địa ngục Băng Sơn này thì mới có thể qua ải. Haha, Trường An, cậu nói xem nó có buồn cười không?”
“Không, nhất định phải có những cách khác.”
Tôi thẳng thừng nói.
Cho dù có như thế nào thì tôi cũng không thể để Nha Tử lấy phương thức như vậy giúp chúng tôi vượt qua, hơn nữa bản thân tôi cũng không có cách nào có thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy.
Nha Tử nhắm mắt lại, sau khoảng mười mấy giây sau mới mở ra lần nữa: "Trường An, để tôi đi, không còn cách nào khác đâu."
"Không được!" Tôi gần như hét lên, đây không chỉ là vấn đề về trừng phạt, mà là do tính vũ nhục của cái hình phạt này thực sự quá nặng, khỏa thân trèo lên núi băng... Nha Tử, anh ta làm sao có thể chịu đựng được?
Hơn nữa, việc này vốn không phải là lỗi của anh ta, vậy tại sao nhất định phải để anh ta chịu đựng một mình?
Nhưng Nha Tử đã lấy lại tỉnh táo: “Cởi dây đi, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ chết.”
Nhưng tôi lại lắc đầu: “Trừ phi để tôi đi cùng anh.”
Nếu tôi chấp nhận hình phạt cùng với anh ta, như vậy sẽ không có chuyện gì nữa rồi.
"Đừng thách thức các quy tắc của địa ngục." Nha Tử nói.
"Thách thức quy tắc gì chứ!" Tôi hét lên một tiếng, mười tám tầng địa ngục là để trừng phạt những kẻ làm điều ác, nhưng Nha Tử được tính là loại kẻ làm điều ác gì chứ?
Anh ta chỉ là đứa trẻ vì từ nhỏ có vấn đề về mắt nên bị ngược đãi, thậm chí là bị bỏ rơi, chính vì thế đáy lòng mới nảy sinh cừu hận, vậy vì sao còn phải tiếp nhận những thứ này?
Nha Tử lại không hề có bất kỳ sự đáp lại nào đối với cảm xúc của tôi, mà chỉ nhắc lại lời nói của mình và yêu cầu tôi cởi dây.
Tôi lắc đầu, Nha Tử nắm chặt lấy tôi: “Trường An, mỗi một người đều phải biết chịu trách nhiệm với chuyện của mình, cậu đã từng nghĩ tới việc tôi cần phải nhận hình phạt không, nhưng nếu cha mẹ kia của tôi xuống địa ngục, hình phạt của họ sẽ còn nặng nề hơn. Nếu đúng như vậy thì tôi còn gì phải phàn nàn nữa?”
Lần này tôi đã không còn gì để nói nữa, thế nhưng việc để tôi tận mắt chứng kiến anh ta nhận hình phạt thì tôi vẫn không thể làm được.
"Cởi trói đi, nếu không chúng ta đều phải chết..."
Nha Tử thản nhiên nói:
"Chí ít là cho dù tôi có bị trừng phạt thì cũng sẽ không chết, hơn nữa sự thiết lập của mười tám tầng địa ngục này thực sự rất thú vị, để người chưa hết tuổi thọ nếm trải tư vị nỗi đau nhưng lại không lấy đi tính mạng của người đó.”
Tôi do dự, nhưng Nha Tử lại ngước mắt lên nhìn về phía tôi: “Mặc dù chúng ta không phải là những người duy nhất sẽ chết, nhưng nếu chúng ta không làm theo quy tắc ở nơi này, những người có mặt ở trong phù đồ chín tầng này đều sẽ chết.”
Khó trách, khó trách vừa rồi Nha Tử mới không chút do dự mà lao về phía núi băng…
Tay của tôi đang đặt trên nút thắt, mặc dù đây là một nút thắt độc nhất vô nhị của quân đội, nên người bình thường không thể cởi ra được, nhưng hiện tại hai tay của tôi lại đang run rẩy nên khó có thể cởi ra được.
Nha Tử cũng không thúc giục, anh ta chỉ cầm bút đao kim cương im lặng đứng ở nơi đó, bộ dạng đó giống như một bức tượng không có sinh mệnh.
Cuối cùng tôi cũng cởi được dây thừng, mà Nha Tử cũng lập tức lao về phía núi băng.
Ngay khi đứng ở dưới chân núi băng, anh ta lại quay đầu nhìn về phía tôi lần cuối, đôi mắt đỏ như máu của anh ta đã trở lại bình thường, sau đó chỉ thấy anh ta nở một nụ cười rồi nói: “Trường An, cậu cũng đừng có mà nhìn lén đấy, bởi vì tôi muốn để dành thân thể này cho vợ tương lai nhìn."
Tôi biết anh ta đây là đang bảo vệ một tia tôn nghiêm cuối cùng của mình!
Tôi im lặng quay người lại, mặc dù hốc mắt đã đỏ hoe nhưng lại không có rơi lệ, tôi biết anh ta không cần nước mắt của tôi, thứ anh cần chính là tâm trí trống rỗng của tôi.
Một phút, hai phút… Tôi thầm đếm ở trong lòng, chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế, chỉ cảm thấy mỗi một phút đều dài như cả thế kỷ.
Trong khoảng thời gian này, vô số lần tôi muốn quay đầu nhìn lại xem tình hình của Nha Tử ra sao nhưng cuối cùng đều bị tôi mạnh mẽ kìm lại.
Dù cho nắm đấm đã siết chặt đến mức vang lên tiếng kèn kẹt, nhưng tôi vẫn nhịn xuống được, tôi biết một khi mình quay đầu thì đó mới là sự vũ nhục lớn nhất đối với Nha Tử!
Núi băng hư ảo, hình phạt ảo tưởng, nhưng tôi biết mục đích của mười tám tầng địa ngục này chính là muốn tra tấn về mặt tâm lý của con người, cho nên trên thân thể của Nha Tử hẳn là sẽ không bị tổn hại gì, mà đây cũng là điều an ủi cuối cùng đối với bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận