Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 190: Kiến Huyết Phong Hầu

“Các cậu đi trước đi!”
Côn Bố bước ra khỏi vòng bảo vệ của chúng tôi, trực tiếp dùng máu vẽ ra một đường thẳng, ngăn cản bước tiến của chú thuyền trùng.
Tôi định ở lại để giúp đỡ, cô Thu đã túm chặt tôi: “Đừng lãng phí máu của Côn Bố, nhanh lên!”
Cả nhóm chúng tôi cứ như vậy mà chạy trong nước, rất nhiều lần lão Yên suýt chút nữa thì té ngã, tôi đành phải đỡ vai ông ấy rồi kéo lão Yên chạy.
“Phía trước cũng có thứ gì đó!”
Nha Tử chạy phía trước bỗng cất giọng run rẩy.
Tôi đẩy lão Yên sang cho Nha Tử đỡ, giơ dao găm lên hướng thẳng về phía cái bóng màu đen kia mà đâm xuống, cô Thu đứng bên cạnh cũng nhanh chóng rút nỏ ra liên tục bắn xuống nước.
Sau đó cô ấy lấy một chiếc nỏ màu đỏ từ trong balo ra, lạnh lùng nói: “Có độc đúng không? Vậy để tao cho chúng mày chơi với độc.”
Sau này tôi mới biết được, trên cái nỏ màu đỏ đó được tẩm một loại độc, tên là kiến huyết phong hầu…
Đây là Một trong chín loại cây độc từ thời cổ đại, độc trong dịch của loại cây này có thể đi qua miệng vết thương và thấm vào trong máu.
Lúc sau tôi còn hỏi cô Thu sao dám cầm thứ độc này trên tay, chẳng may không cẩn thận bị xước một cái thì không phải là mất cả mạng sao?
Nhưng cô ấy lại tỏ vẻ chẳng quan tâm, chỉ nói nếu mình đã dám dùng thì tất nhiên phải có cách, cô ấy chưa thấy ai tự dùng vũ khí của mình mà còn bị nó giết ngược lại đâu. Tôi nghe vậy thì kính nể không thôi.
Lúc này, đương nhiên tôi vẫn chưa rõ, chỉ thấy mỗi một mũi tên cô ấy bắn xuống là một thi thể của chú thuyền trùng lại nổi lên, mà cặp mắt của mỗi thi thể này đều trở nên trắng dã, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng đã chết tươi rồi.
Tuy nhiên số lượng của chú thuyền trùng quá nhiều, cho dù chúng tôi đã chém giết nhiều như vậy, nhưng vẫn có mấy con bơi tới gần chúng tôi, hòng khoét người chúng tôi thành một cái động.
“Cái thứ chết tiệt!”
Một trận đau nhức truyền đến, tôi cảm thấy dường như chân mình bị khoét một lỗ, nên vội vàng lặn xuống nước, hướng mũi dao về phía con chú thuyền trùng gần mình nhất mà đâm tới.
Cũng may, con côn trùng kia không thực hiện được ý định của mình, trên chân tôi chỉ xuất hiện một vết thương nhỏ bằng ngón cái mà thôi.
Ở phía bên kia, Nha Tử bị một con chú thuyền trùng đuổi chạy toán loạn, thỉnh thoảng lại có một phát súng để ngăn cản bước tiến công của đám trùng này, lão Yên một bên thỉnh thoảng bắn mấy phát súng, ít nhất ông ấy cũng không liên luỵ Nha Tử.
“Sao các cậu vẫn còn ở đây?”
Giọng nói tức giận của Côn Bố truyền tới, khi nhìn rõ tình cảnh của chúng tôi thì anh ta mới hiểu được.
Sắc mặt của Côn Bố lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, anh ta tiếp tục muốn lấy máu thì lại bị lão Yên ngăn lại: “Cậu dừng lại đi, máu của cậu còn quý hơn cả vàng đấy, chảy nhiều máu như vậy khiến tôi đau lòng muốn chết rồi, nhanh lên, nước chỗ này nông lắm, hẳn là sắp tới bờ bên kia.”
Nghe lão Yên nói xong, sắc mặt của Côn Bố có chút quái dị, có lẽ lời so sánh máu của anh ta với vàng đã kích thích sự tức giận của anh ta.
Tuy nhiên Côn Bố cũng không tiếp tục lấy máu nữa, mà thả Tiểu Kim ra, giúp chúng tôi đối phó với đám chú thuyền trùng, rồi dặn dò chúng tôi nhanh chóng sử dụng tới bột hùng hoàng.
“Đúng vậy, những thứ này cũng là sâu bọ, nhất định chúng sợ hùng hoàng nhất!” Nha Tử bị đuổi đã uống phải mấy ngụm nước vội hô lên, anh ta nhanh chóng móc hùng hoàng từ trong balo ra, cũng không cần nhìn xung quanh ra sao mà cứ thế rắc.
“Khụ khụ.” Tôi bịt mũi ho mấy tiếng: “Tên nhãi nhà anh muốn làm gì có thể báo trước một tiếng được không, anh không thèm phân địch ta đấy à.”
Nha Tử có chút ngượng ngùng, nhưng rồi kinh hỉ thốt lên: “Chúng nó sợ thật kìa, mau, đi mau!”
Chúng tôi vội vàng bước nhanh hơn, tuy rằng đám chú thuyền trùng này sợ hùng hoàng, nhưng hiển nhiên chúng không quá sợ hãi, mà vẫn bám theo sau chúng tôi, thỉnh thoảng lại tìm cơ hội tấn công. Cũng may cô Thu có nỏ ngắn, nên mấy thứ này mới không dám tới gần.
Nước càng ngày càng nông, từ từ chỉ còn đến đầu gối, rồi tới mắt cá chân.
“Cuối cùng chúng ta cũng đã đến bờ.” Nha Tử trực tiếp ngã nhào trên mặt đất, mặc kệ cả người dơ dáy mà thoải mái thở dài.
Lão Yên dựa người vào một bên, xé lớp băng dính chống thấm ở chân ra, dù đã dán băng dính đề phòng nhưng chân của ông ấy vẫn bị ướt.
Chỉ thấy vết thương trên chân ông ấy trắng bệch, phồng rộp lên, trông chẳng có chút huyết sắc nào. Tôi sơ cứu cho lão Yên, nói cũng may nhiệt độ lúc này không quá cao, nếu không chân ông ấy thực sự sẽ phải phế.
Lão Yên lại thờ ơ xua tay, quay sang hỏi thăm tình hình của Côn Bố thế nào?
“Không có việc gì, chờ lát nữa sẽ hồi phục.” Côn Bố lắc đầu.
Tuy rằng anh ta nói không sao, nhưng sắc mặt tái nhợt cùng tiếng hít thở dồn dập của anh ta trông không có vẻ ổn cho lắm.
Lão Yên giải thích, đó là bởi vì máu của Côn Bố khác với người thường, một khi anh ta bị chảy máu sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục, bởi vì lượng máu mới được sản sinh phải phù hợp với lượng độc trong người anh ta, đây là một quá trình rất khó khăn.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lát, Nha Tử nằm bẹp dí trên mặt đất hồi lâu mới ngồi dậy, vỗ vỗ đầu: “Quên chụp một bức ảnh rồi, đây là phát hiện mới, không ngờ trong nước còn có loại sâu bọ này.”
“Bây giờ cậu đã tỉnh táo chưa? Nếu không cậu đi chụp một bức đi?” Lão Yên trêu ghẹo.
Nha Tử lập tức suy sụp, có chút hối hận nói lúc ấy sao mình lại sợ hãi như vậy, nếu để cho thầy của anh ta biết, nhất định sẽ bị mắng một trận ra trò.
Lão Yên buồn cười bảo không cần chờ thầy cậu dạy bảo đâu, nếu cậu muốn bị chửi thì lúc này cứ chọn đại một người nào đó là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận