Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 297

“Tôi ...”
Tôi có chút luống cuống, mặc dù tôi trưởng thành và lý trí hơn những người bạn cùng tuổi khác, nhưng suy cho cùng thì bản thân tôi chưa từng đảm đương mọi việc một mình, vì vậy tôi vẫn luôn chờ đợi chỉ thị của lão Yên mà không hề cân nhắc xem mình sẽ đưa ra quyết định gì.
Lão Yên không đợi tôi giải thích đã trực tiếp ngắt lời rồi nói: “Người của 701 không chỉ dựa vào mỗi bản lĩnh của mình mà còn dựa vào năng lực quyết đoán nữa, cho nên cậu không thể vẫn luôn chạy theo phía sau chúng tôi mãi được, hiểu không? Một ngày nào đó cậu cũng sẽ giống như đám người Tiểu Thu mà đi ra ngoài một mình, đến lúc đó nếu như cậu vẫn không tự mình đưa ra quyết định thì ai sẽ làm?"
Tôi bị á khẩu không trả lời được trước những gì ông ấy nói, đồng thời tôi cũng phát hiện đám người giáo sư Hứa ở một bên đang kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào lão Yên, khiến tôi cảm thấy có chút không rõ ràng cho lắm.
"Trường An, cậu phải nhớ cho kỹ, cậu nhất định phải học được cách căn cứ vào tình hình mà đưa ra quyết định thích hợp, đừng chỉ biết chờ đợi chúng tôi. Nếu đêm nay trong lúc cậu đang chờ đợi chúng tôi mà những người này xảy ra chuyện, vậy thì cậu sẽ là một trong những hung thủ hại chết bọn họ…” Vẻ mặt của lão Yên dịu lại, nhưng những lời ông ấy nói ra lại khiến tôi sốc toàn tập.
Giáo sư Hứa cau mày: "Lão Yên, sau ông lại nói ra lời nặng nề như vậy, Trường An mới bao nhiêu tuổi chứ? Những gì cậu ấy làm được đến hiện tại đã rất không tệ rồi, ông cũng dừng quá mức nghiêm khắc như thế.”
“Cậu ấy không giống!” Lão Yên quát, không biết vì sao, sau khi ông ấy nhìn thấy mười một người này, tôi luôn cảm thấy ông ấy đã trở nên cáu kỉnh hơn rất nhiều, nhưng tôi cũng không dám nói gì chỉ ngơ ngác mà gật đầu một cái, bởi vì trong lòng tôi biết những gì lão Yên nói không sai.
Giáo sư Hứa nhìn không vừa mắt, mở miệng an ủi tôi: “Trường An, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ chậm rãi mà học. Lão Yên, ông thử suy nghĩ xem khi ông lớn bằng Trường An còn không biết đang ở chỗ nào làm việc mưu sinh đâu.”
Lão Yên hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thật dài, sau đó vỗ nhẹ vào bờ vai của tôi rồi nói: "Trường An, cậu đừng khiến tôi thất vọng."
Thái độ của ông ấy khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng tôi cũng không suy nghĩ sâu xa mà chỉ nặng nề gật đầu.
Lão Yên cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mười mấy người kia, càng nhìn chằm chằm thì sắc mặt của ông ấy càng âm trầm, cuối cùng giận dữ nói: “Sao cảnh sát vũ trang còn chưa tới nữa?”
“Đến, đến rồi đây!” Thanh âm này giống như đáp lại lời nói của ông ấy, chỉ thấy Ninh Viễn thở hổn hển từ lối vào chạy vào, theo sau là năm sáu cảnh sát vũ trang có mang theo súng.
Sau khi một vị cảnh sát vũ trang đi đầu nhìn thấy tình hình ở đây thì lông mày cũng nhíu lại: "Tình hình hiện tại thế nào rồi?"
"Trung đội trưởng Tiêu, cậu đừng hỏi nhiều nữa, tranh thủ thời gian gọi người của cậu tới mang mười một người này đến bệnh viện tâm thần đi." Lão Yên trả lời.
Nhưng lông mày của người được gọi là trung đội trưởng Tiêu càng nhíu chặt hơn: “Lão Yên, tôi đưa người đi cũng được, nhưng suy cho cùng thì ông cũng phải nói cho tôi biết lý do chứ, nếu không thì làm sao tôi báo cáo được?”
“Tạm thời đừng quản đến báo cáo gì đó nữa, cậu cứ đưa bọn họ rời đi trước, sau này tôi sẽ giải thích thay cậu, nhanh, nhất định phải nhân lúc trời còn chưa tối mà đưa bọn họ đến bệnh viện tâm thần.
Nhớ, nhắc nhở bệnh viện là phải sắp xếp cho bọn họ ở cùng nhau, trong phòng không được có vật cứng nào, ngay cả tường cũng phải dùng vải mềm thật dày để bao bọc lại, trước khi trời tối thì cho bọn họ ăn chút gì đó, đồng thời phải khóa cửa thật chặt.
Cho dù có nghe thấy tiếng động gì cũng phải đợi đến trời sáng thì mới được mở cửa, cậu đã nhớ hết chứ?" Giọng điệu của lão Yên trở nên rất nghiêm túc, cho nên trung đội trưởng Tiêu cũng không hỏi chuyện gì xảy ra nữa, mà chỉ vẫy tay với mấy người cảnh sát trẻ tuổi ở phía sau, ra hiệu cho bọn họ tiến tới và kéo mấy người kia ra ngoài trước.
Cũng may vào ban ngày bọn họ không làm ra hành động gì, chẳng mấy chốc, tất cả mười một người này đều đã được kéo ra khỏi hố chôn, mà chúng tôi cũng theo bọn họ ra ngoài.
Toàn bộ mười một người này đã được đưa lên xe quân sự, nhưng lão Yên vẫn cảm thấy không yên lòng nên đã kêu Ninh Viễn dùng một miếng vải mềm trói tay chân của những người này lại, sau đó mới thúc giục trung đội trưởng Tiêu nhanh chóng xuống núi.
"Nhất định phải đến được bệnh viện tâm thần trước khi trời tối, nhớ chưa?” Lão Yên lại dặn dò thêm lần nữa.
Trung đội trưởng Tiêu lên xe rồi đặt tay lên cửa xe: "Ông cứ yên tâm, khi nào xong việc tôi sẽ báo cho ông một tiếng.”
Anh ta vừa nói xong đã lái xe chạy ra ngoài, mặc dù tốc độ nhanh chóng tăng lên, nhưng dù sao cũng là đường núi nên bọn họ cũng không dám lái xe quá nhanh, cho dù lão Yên có gấp đến giậm thẳng chân thì cũng không có cách nào khác.
"Không phải ông nói muốn gặp lão Cố à? Tại sao vừa rồi không đi theo xe?” Giáo sư Hứa hỏi.
Lão Yên thở dài: “Không cần vội, chờ đến khi mười một người này đến bệnh viện tâm thần an toàn đã rồi lại nói.”
Ông ấy xua tay, nói là đoạn đường này mình đã vất vả rồi nên muốn đi nghỉ ngơi, kêu chúng tôi đừng có ai đến làm phiền ông ấy.
Sau đó ông ấy lại kêu Ninh Viễn dẫn mình về chỗ ở.
Nhìn theo bóng lưng của ông ấy, tất cả chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ, bởi vì ngay khi vừa tới đây rõ ràng ông ấy là người duy nhất gấp muốn chết mà, nhưng sao hiện tại lại đổi thành ông ấy không vội rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận