Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 259: Một Mình Chiến Tàm Tùng

Tàm Tùng cứ như vậy mà đứng yên tại chỗ, còn về phía cô Tứ, ngoại trừ vết thương trên bả vai bị Tàm Tùng gây ra trong lúc không kịp phòng bị thì chẳng có chút tổn hại, bộ đồ màu trắng vẫn chẳng dính chút bụi trần nào.
“Nhóc con nhà họ Lưu, thứ này giao cho cậu.” Cô Tứ bước ra, đẩy Tàm Tùng đã lung lay sắp đổ tới trước mặt tôi: “Để tôi nhìn thử xem cậu có bôi nhộ thân phận người giữ mộ hay không.”
Trên mặt ngài ấy không có biểu cảm dư thừa nào, nhưng lại khác hoàn toàn với gương mặt lạnh băng của Côn Bố, là thực sự không có bất cứ tình cảm nào ấy, khiến cho tôi cảm thấy có chút sợ hãi.
“Sao thế, không dám à?” Giọng điệu của cô Tứ hơi đề cao.
Tôi nhìn thoáng qua Tàm Tùng, mặc dù lúc này trông ông ta chỉ còn lại chút hơi tàn thoi thóp, tuy nhiên đây là do bị cô Tứ uy hiếp, một khi cô Tứ không còn ở đây, đoán chừng tôi cũng chỉ đủ để ông ta nuốt một miếng.
Nhưng dưới cái nhìn của cô Tứ, không biết tại sao tôi lại muốn tranh giành chút công lao này.
“Dám!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh.
Cô Tứ bắt chéo hai tay, dắt hai thứ vũ khí bằng bạc sáng lấp lánh vào thắt lưng của mình một lần nữa: “Nhóc con, nhiệm vụ của cậu chính là giải quyết Tàm Tùng, sau đó mang mặt nạ Tàm Tùng về, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” Tôi vô thức làm động tác đứng nghiêm, khiến lão Yên bật cười thành tiếng.
Cô Tứ nhẹ nhàng liếc nhìn lão Yên một cái, lão Yên lập tức thu lại nụ cười, đi theo cô Tứ ra ngoài.
Tôi hít một hơi thật sâu, đút tay vào ba lô, trên người tôi bây giờ chỉ còn một con dao găm, nếu muốn đối phó với Tàm Tùng thì phải nghĩ cách khác.
“Đến đây đi!” Tôi cầm con dao găm trong tay, mạnh dạn hô lên một tiếng thật to.
Ai ngờ tôi vừa mới dứt lời, ấy thế mà Tàm Tùng cử động thật, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ vàng của ông ta lộ ra vẻ hung dữ, ngay sau đó năm ngón tay hoá thành móng vuốt tấn công về phía tôi.
Tôi nghiêng người, tựa sát vào vách tường để né đòn tấn công của ông ta. Sau đó tôi nhận ra động tác của Tàm Tùng không còn nhanh như trước, chắc chắn đã bị cô Tử xử lý một phen rồi, mặc dù như vậy, đối với tôi mà nói thứ này cũng rất khó đối phó.
Tôi vừa mới thoát khỏi đòn tấn công của Tàm Tùng, ông ta đã biến móng vuốt thành chưởng, đánh thẳng một chưởng vào mặt tôi, nếu bị ông ta đánh trúng, cho dù tôi không chết cũng bị lột một lớp da.
Dưới tình thế cấp bách, tôi xoay người lại, để một chưởng này đánh trúng lưng mình.
“Phụt!”
Lực đánh của Tàm Tùng rất lớn, đến mức tôi cảm thấy như bị búa đập mạnh vào người, người tôi nghiêng về phía trước rồi ngã thẳng xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đang cố gắng đứng dậy, tôi nghe thấy một tiếng xèo xèo từ phía sau truyền đến, giống như tiếng nướng thịt trên ván sắt vậy, tôi tò mò quay lại thì thấy phần lưng bị Tàm Tùng đánh trúng đã thành một mảnh cháy đen…
Tôi trợn mắt kinh ngạc, hình xăm Cửu Long mà cô Tứ xăm lên người tôi không phải là axit đó chứ?
Tàm Tùng bối rối nhìn về phía tôi, nhưng thật ra lại cho tôi cơ hội thở dốc.
Tôi dựa vào tường đứng dậy, đầu óc quay cuồng, nếu hình xăm Cửu Long có tác dụng, vậy tôi có nên chủ động tấn công không nhỉ?
Tôi cầm con dao găm và ghim lên tường, trong khi ấy tôi và Tàm Tùng cứ mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng ai nấy cũng đang có âm mưu.
“Ông cũng nên chết đi!” Tôi thu dao găm lại, dùng tay lau qua lưỡi dao rồi bình tĩnh nói.
Nói xong, tôi tiến một bước về phía Tàm Tùng, vung dao găm đâm thẳng về phía trái tim của ông ta.
Tiếng dao găm đâm vào thịt vang lên trong bóng tối, nhưng trong lòng tôi lại không vui mừng nổi, nếu Tàm Tùng mà dễ đối phó như vậy, tôi đoán cô Tứ cũng chẳng dùng ông ta để thử bản lĩnh của tôi.
Thế là tôi lập tức buông con dao găm, quay người lại rồi lùi về phía sau một bước lớn, cùng lúc đó, Tàm Tùng cũng di chuyển, chỉ thấy ông ta nhanh chóng nhổ con dao găm trên ngực xuống, lúc sau đột nhiên tăng tốc.
Tôi nhận ra móng tay của ông ta đã dài ra 2 tấc chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, trên móng tay còn phát ra một luồng ánh sáng xanh mờ mờ.
“Mẹ khiếp, trong móng tay của ông ta không có độc đó chứ?” Tôi mở to mắt mà nhìn, rồi nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, nếu vô tình chạm vào thứ này, tôi có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ để thử độc đâu.
“Lão Yên, mau cứu tôi, sao thứ này còn có độc thế?” Tôi vốn định lợi dụng ưu thế của mình để kiềm chế Tàm tùng, nhưng bây giờ móng tay của ông ta lại có độc, thủ thuật của tôi đã hoàn toàn mất tác dụng, vì vậy tôi không còn cách nào khác là phải liều mạng cầu cứu lão Yên, sở dĩ không tìm cô Tứ là vì tôi biết người ta sẽ chẳng thèm để ý tới tôi.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô Tứ đối với lão Yên, tôi vừa dứt lời thì ông ấy đã đáp lại một câu: “Cô Tứ không cho tôi giúp cậu, cậu tự cầu phúc cho mình đi!”
Trong lòng tôi mắng lão Yên đến một vạn lần, nhưng lại không dám mắng cô Tứ lấy một câu, bởi vì ngay cả mắng thầm tôi cũng cảm thấy ngài ấy có thể nghe được…
“Cậu có thể xử lý được, đừng trốn tránh.”
Giọng nói của cô Tứ từ xa truyền đến, tuy không lớn nhưng lại đầy uy lực, tuy rằng tôi không biết tại sao ngài ấy lại tin tưởng tôi như vậy, tuy nhiên trong lòng tôi lại dâng lên một tia hy vọng.
Tôi không còn nghĩ đến chuyện cầu cứu nữa, mà thay vào tôi vừa né tránh vừa nghĩ cách, cô Tứ chắc hẳn đã biết tình trạng của tôi khi quăng Tàm Tùng cho tôi rồi, cho nên ngài ấy mới nói rằng tôi có thể xử lý Tàm Tùng được!
Hình xăm Cửu Long!
Nhất định là thứ này, trên người tôi chẳng có gì đặc biệt ngoài hình xăm Cửu Long cả, nếu nói thứ gì có thể đánh bại được Tàm Tùng, nhất định là nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận