Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 127: Ngôi Mộ Cổ Mới Được Khai Quật

Nha Tử xoa xoa đầu, nói: “Ông nói cũng đúng, chờ khi tôi thành một ông già rồi, tôi cũng có thể giống thầy.”
Cậu ta vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng cười của cô Thu: “Khi nào trở về tôi sẽ nói lại cho giáo sư Hứa nghe, học trò của ông ấy cảm thấy ông ấy là một ông già.”
“Ai u, chị Thu, chị đừng làm như thế, nếu chị mà kể thật, thầy em chắc chắn sẽ bắt em phải học thuộc cả cuốn “Nguồn Gốc Của Các Loài” xong mới thả em đi ra mất.” Nha Tử lập tức lắc lắc cánh tay của cô Thu, người phía sau vẫn cầm bình rượu chưa nói gì, cậu ta nóng lòng đi vòng quanh.
Lão Yên còn trêu Nha Tử đã biết lợi hại hay chưa?
Trong khi mọi người đang bật cười vui vẻ, Côn Bố đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, ra hiệu cho chúng tôi im lặng, tôi cũng nghiêm mặt lại. Chỉ thấy anh ta ngồi xổm xuống, hơi nâng tay lên, dường như có một con côn trùng nhỏ màu đen có hoa văn màu trắng chui ra khỏi tay áo, sau đó nó nhanh chóng tiến vào trong bụi cỏ.
“Đây là ảnh cổ, dùng để dò đường.” Nha Tử ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ.
Tôi tò mò hỏi lại cậu ta, còn có loại côn trùng có tác dụng như vậy sao?
Nha Tử đáp lại một tiếng ừ: “Đương nhiên rồi, cổ trùng cũng có những tác dụng khác nhau, sau này cậu còn có cơ hội được gặp rất nhiều loại cổ trùng kỳ lạ hơn nữa cơ.”
Nghe vậy, tôi nhìn chằm chằm vào Côn Bố, muốn xem anh ta sẽ tương tác với con côn trùng kia như thế nào. Chỉ thấy môi anh ta hơi giật lên một chút, còn lại không hề có thêm một động tác nào khác.
Ước chừng khoảng vài phút sau, tôi nhận thấy con côn trùng màu đen có hoa văn trắng kia đã bò về, nó trèo lên lòng bàn tay trái của Côn Bố, bò nửa vòng sang trái, rồi lại quay về trong ống tay áo của anh ta.
“Đi về bên trái!” Anh ta chỉ lạnh nhạt nói một câu, sau đó bắt đầu rẽ trái.
Tôi hơi sửng sốt một chút: “Bên trái ư? Bên trái không phải vị trí gần với ngôi mộ cổ mới được khai quật mà người dân trong làng nhắc tới sao?”
“Đúng vậy.” Nha Tử gãi gãi đầu: “A Côn, có phải con côn trùng của anh đã nhầm rồi không.”
Lão Yên liếc mắt nhìn Nha Tử: “Cậu im miệng đi, cẩn thận cậu ấy dùng côn trùng dạy dỗ lại cậu đấy, ở nơi rừng sâu núi thẳm thế này, cẩn thận cậu chẳng còn một mảnh xương đâu.”
Nha Tử lập tức làm động tác kéo khóa miệng, im lặng đi theo sau Côn Bố.
Từ nơi này đi sang bên trái không hề có đường, chúng tôi chỉ có thể dùng gậy để mở đường, thỉnh thoảng có thể gặp phải những con rắn nhỏ. Nhưng rõ ràng nhóm chúng tôi đã miễn nhiễm với những thứ này, tôi còn nhìn thấy cô Thu dùng tay không cầm vào bảy tấc của một con rắn độc viền bạc chuẩn bị tấn công mình, rồi trực tiếp quẳng nó đi…
Côn Bố đi phía trước, tôi nhận thấy không có một con rắn độc nào dám tới gần anh ta trong vòng phạm vi mười bước, rõ ràng anh ta mới là người mở đường, nhưng lại đi đứng rất nhẹ nhàng!
Chúng tôi cứ đi bộ như vậy khoảng chừng hơn mười phút, tầm nhìn từ từ mở ra, một con đường có nhiều người qua lại cũng dần hiện ra trước mặt chúng tôi.
Đặt chân lên con đường này, chỉ cần đi thêm tầm năm phút nữa, chúng tôi liền nhìn thấy một nhóm người đang bận rộn trước một cái hố lớn, chắc chắn họ là đội khảo cổ kia rồi.
Sau khi chúng tôi đến gần hơn, những người ở gần chiếc hố đó hiển nhiên cũng đã phát hiện ra nhóm chúng tôi, có vẻ họ hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của chúng tôi.
Một người đàn ông đeo kính có vẻ ngoài giống như một vị giáo sư bước tới, ông ấy nói nơi này được xếp vào khu vực khảo cổ và không ai khác có thể tự tiện tiến vào.
Côn Bố vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như cũ mà bước vào trong, vị giáo sư đeo kính vừa muốn ngăn cản đã bị lão Yên chặn lại. Không biết lão Yên lấy ra thứ gì đó từ trong ngực, vị giáo sư kia chỉ liếc mắt đã thay đổi sắc mặt, ông ấy không ngăn cản Côn Bố nữa, ngược lại, ông ấy chạy về phía đội khảo cổ, bảo mọi người đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi, cứ mặc kệ chúng tôi muốn làm gì thì làm.
Khi ông ấy nói ra lời này, Côn Bố đã định chạy tới bên cạnh chiếc hố to, có người cầm xẻng chặn đường anh ta, nhưng anh ta lại chẳng có hề có phản ứng gì. Nhưng tôi lại nhìn thấy cánh tay anh ta hơi giơ lên, sau khi vị giáo sư nọ mắng người đàn ông kia lùi lại, Côn Bố mới hạ tay xuống.
“Không phải anh ta muốn thả cổ trùng ra chứ?” Tôi kinh ngạc hỏi Nha Tử đứng bên cạnh.
Nha Tử cười ha hả hai tiếng chứ không nói gì, tuy nhiên, có vẻ như tiếng cười nhạt ấy đã xác nhận điều tôi nói.
Da đầu tôi có chút tê dại, chỉ nghĩ sau này tôi không cần trêu chọc vào Côn Bố!
“Chúng ta cũng qua đó xem đi!” Nhìn thấy toàn thân Côn Bố sắp biến mất ở rìa hố, lão Yên phất tay ra hiệu cho chúng tôi tới gần miệng hố.
Vị giáo sư đeo kính cũng đi theo, ông ấy tự giới thiệu mình họ Trần, chịu trách nhiệm dẫn đầu cả đoàn khảo cổ lần này.
“Giáo sư Trần, các anh đến đây từ khi nào, đã phát hiện ra gì chưa?” Lão Yên mở miệng dò hỏi.
Nương theo miệng hố, tôi liếc nhìn xuống đáy hố một chút. Phần lớn quy mô của ngôi mộ đã lộ ra, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là một ngôi mộ thời dân quốc, hay cùng lắm cũng là một ngôi mộ thời nhà Thanh. Nhưng Côn Bố lại cực kỳ nghiêm túc mà điều tra thứ gì đó trong mộ, thi thoảng tôi còn nhìn thấy anh ta thả một hai con côn trùng có cánh.
Giáo sư Trần trả lời: “Chúng tôi đến đây từ buổi chiều hôm kia. Khi chúng tôi đến nơi, hơn một nửa ngôi mộ đã bị lộ ra ngoài, vì thế trong hai ngày nay, chúng tôi đã làm việc cật lực để dọn dẹp ngôi mộ này. Dựa theo bước khảo sát sơ bộ, đây hẳn là một lăng mộ của một vị quan nào đó cuối đời nhà Thanh. Nhưng chúng tôi vẫn chưa xác nhận được thân phận cụ thể của vị quan này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận